Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 257


Trong bình ngoại trừ 22 cân đậu nành ra thì còn có bốn bình rượu đế lớn, hai bình rượu dương mai lớn.
Ừm, Sở Thấm là một con ma men, cô thường xuyên uống rượu dương mai, khiến rượu dương mai không còn lại bao nhiêu, sợ là sang năm còn phải làm lại.
Sau đó là nửa hộp đậu xanh nhỏ, ước chừng chỉ có hai cân, Sở Thấm thường xuyên nấu chè đậu xanh uống, cho nên dùng hết rất nhanh.
Cùng với hai bình mật ong hoa quế nhỏ, hai bình mật ong nhỏ, một bình muối ăn, là loại có thể ăn hai năm. Hai bình xì dầu.
Hai bình xì dầu này là xì dầu mới, vẫn là do dì cô ủ trong năm nay, lúc ấy nhờ người đưa cho cô, dì Dương lúc ấy còn cho cô cả một bình tương lớn, nhưng Sở Thấm vẫn không ăn.
Xì dầu cũ đã ăn hết, chỉ còn lại nửa bình trong bếp.
Còn có hai cân dầu vừng, cũng được bỏ vào trong bình giống như vậy. Sở Thấm không ăn cái này, mà bên trên dầu vừng còn treo một cái túi, bên trong đựng một cân rưỡi hạt vừng.
Bình thường Sở Thấm làm bánh ga-tô mới dùng đến dầu vừng, mỗi lần đều dùng đũa nhỏ hai giọt, dựa vào cách dùng này của cô thì có dùng mười năm cũng dùng không hết.
Mà hạt vừng thì còn hơn vậy nữa, cô không động đến nó chút nào, Sở Tần đang nghĩ đến việc làm một ít bánh mè để ăn trong dịp Tết Nguyên đán năm nay.
Ngoài ra, còn có một hộp ớt băm, một bình tương ớt, một hộp trứng vịt muối.
À, trứng vịt là dùng trứng gà để đổi được, chỉ là Sở Thấm ướp hình như có chút thất bại, ăn vào có hương vị là lạ, có mùi chân thối, Sở Thấm quyết định tiếp thu lời khuyên bảo để hôm nào tiếp tục ướp.
Còn có năm cân gạo nếp, hai cân đường đỏ, 15 cân miến khoai lang cùng với năm cân hai lượng bột củ sen vừa làm xong mấy ngày trước.
Còn có trứng gà, trứng gà tròn đầy hai giỏ trúc lớn, về phần có bao nhiêu thì cô không đếm nữa.
Cuối cùng chính là thịt trong không gian, thịt gà bảy con không nhúc nhích, cũng chưa kịp tìm thời gian để ăn lòng gà, đều đặt chung một nơi.
Thịt heo rải rác cộng lại tổng cộng có gần hai trăm cân, nếu tính luôn cả nội tạng heo thì phải vượt quá hơn hai trăm cân một chút.
Ngưng thần nhìn về phía không gian, Sở Thấm quyết định hôm nay hầm canh tim heo uống. Vừa vặn nhà cô còn có một nắm hạt sen khô, cũng không biết đã để lại lúc nào, vì để ngăn ngừa vi trùng sinh trưởng nên cô đem tim heo đi ninh nhừ.
Còn lại không còn gì, những thứ khác đều là những thứ vụn vặt, ví dụ như măng tây khô nấm hương khô còn có cẩu kỷ khô và các loại thảo dược phơi khô, vỏ quế lá hương và các loại nguyên liệu lớn, đều treo ở trên tường.
Mỡ lợn, đường trắng và hạt dưa đang đặt trong tủ chén, một hộp bánh bích quy bằng sắt của Sở Thấm cũng ở bên trong, trong tủ chén còn có bốn quả quýt do bí thư chi bộ thôn nhét cho cô hai ngày trước.
Bởi vì nhà cô không có quýt nên Sở Thấm không nỡ ăn.
Tối nào ăn cơm và tắm rửa xong cũng phải nhất định ngồi ở trong sân vừa ngắm trăng, hóng gió đêm thu vừa chậm rãi bóc ra ăn, đây mới là một loại hưởng thụ.
Về phần mì gạo, ngoại trừ ở trong hầm thì là ở trong vại gạo.
Gạo trong vại còn khoảng 20 cân, mì có 8 cân.
Trong hầm là lúa, có 88 cân lúa, hai quả bí đỏ to, có thể ăn khoảng sáu bữa. Sở Thấm không dám tùy tiện ăn cũng là bởi vì bí đỏ quá lớn, cô sợ bổ ra ăn không hết rồi lại hỏng.
Mà những củ khoai lang mới thu hoạch kia, tổng cộng có hơn 1600 cân.
Thật khiến người ta kinh ngạc! Cái này phải đủ cho cô ăn bao lâu chứ.
Không tính không biết, tính rồi thì giật nảy mình, Sở Thấm ghi chép lại toàn bộ vật tư vào sổ tay, nhìn từng dãy số liệu... Cô sâu sắc nhận ra nhà mình giàu có cỡ nào.
Nhìn kìa! Ai cũng nói cô nhổ hết lông chim nhạn bay qua, cái gì tốt xấu đều nhét hết vào trong nhà.
Nhưng mà! Hiện tại của cải trong nhà ai có thể so sánh được với cô? Không ai có thể so sánh được!
Có thể thấy người khác nói người khác, còn mình làm chính mình mới là lựa chọn chính xác nhất. Trong mắt cô, lợi ích thực tế có giá trị hơn nhiều so với mặt mũi.
Sở Thấm vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi vui mừng khôn xiết, cô lại muốn rơi những giọt nước mắt cay đắng cho chính mình, cô nghĩ lại năm đó... À, thì là năm trước, cũng vào khoảng lúc này, cô vẫn còn là một người có của cải ít ỏi, túi tiền trống trơn, tiêu xài cái gì cũng phải chắt chiu từng li từng tí, ăn uống cũng phải lập kế hoạch kĩ càng, sợ mình sẽ trở thành người nghèo khổ c.h.ế.t đói vào ngày nào đó.
Sau khi thống kê toàn bộ xong, bỗng nhiên Sở Thấm trở nên hào phóng, nhịn không được mà chưng cho mình một nồi cơm trắng.
Cô cũng là người có thể tùy tiện ăn cơm trắng, hoàn toàn không thấy đau lòng.
Lại xào chút măng tây khô, hầm nồi canh tim heo, xuất sắc đến mức Sở Thấm hoàn toàn không muốn ăn những món ăn ở căng tin nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận