Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 213


Gần đây hai vợ chồng Tần Hoa đều nhặt đỉa ở ruộng, nói là có thể làm thuốc. Sau khi phân đội phân tổ, vợ chồng bọn họ không cần phải xuống ruộng nữa. Hai vợ chồng bọn họ là bác sĩ của vài thôn trang lân cận, ngày thường cần phải chọn dược liệu và đi vào trong các thôn trang xem thử.
Sau khi Sở Thấm suy đi tính lại, vẫn không có ý định bán đỉa trong ba lô, chủ yếu là vì cô không tìm ra cái cớ tại sao bản thân có thể tích trữ được nhiều đỉa đến thế.
Hôm nay vẫn chưa làm được nhiều việc thì cô lại đã nhặt được hơn mười con đỉa cho vào ba lô không gian.
“Chỉ thắc mắc là ở đâu ra mà có nhiều đỉa như vậy.” Sở Thấm cau mày, hạ thấp giọng, như nào cũng chưa từng cảm thấy có người khác bị nhiều đỉa để mắt đến như vậy.
Sở Thấm cảm thấy bực bội, xách thùng gỗ đựng phân bón trong tay, sau đó học theo đội trường Hàn đang làm mẫu, rải phân bón vào trong ruộng mạ.
Vừa rải vừa nhổ cỏ lồng vực, loại cỏ đ.â.m vào người kia đã cứa vào bắp chân và cánh tay bị lộ ra, tiếp sau đó Sở Thấm nhận ra cơn ác mộng đã đến.
Mặt trời dần nóng rực, dưới ảnh hưởng của ánh nắng, mùi phân bón liên tục xộc thẳng vào trong lỗ mũi của cô, mùi rất nồng, không khác gì nhiệt độ của nhà vệ sinh trong mùa hè oi ả. Khi ngửi thấy, đầu cô choáng váng, rất muốn nhanh chóng đi hít một ngụm không khí trong lành.
Càng đáng ghét hơn là cô vẫn phải nhổ cỏ lồng vực, phải bỏ đỉa muốn tìm đường c.h.ế.t vào trong ba lô không gian, còn phải chú ý khi rải phân bón trong ruộng thì dùng chân để rải đều ra.
Không chỉ mỗi cô, Sở Thấm nghe được rất rõ vài tiếng nôn ọe của cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn đang làm việc ở thửa ruộng sát bên, hiển nhiên là cũng không thích ứng được với mùi này.
Trương Phi Yến thì ngược lại, có vẻ vẫn ổn, động tác rải phân bón của cô ấy vô cùng thành thạo, so với Sở Thấm của hiện giờ còn nhanh hơn, dường như không bị ảnh hưởng bởi mùi của phân bón, xem ra là đã từng làm rất nhiều ở kiếp trước.
Sở Thấm cam chịu, đứng thẳng chiếc eo cứng nhắc, ngửa đầu hít một ngụm không khí trong lành, tiếp tục làm việc, bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Cuộc sống không dễ dàng, Sở Thấm thở dài!

Việc rải phân bón vừa mới ra lò ám ảnh đến mức khi tan làm, người trong thôn đều chán nản, mặt ủ mày chau, vẻ mặt như thể phải chịu đựng □□ mấy tiếng đồng hồ.
Lần này Sở Thấm cũng giống như thế.
Cô chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật liên tục, đầu óc choáng váng, rất muốn đi tắm và nằm lên giường ngay lập tức.
Sau khi về đến nhà, cô cũng không có tâm trạng để nấu cơm, chỉ lấy bốn cái bánh bao ra, bỏ vào trong nồi hấp.
Khuấy thêm hai quả trứng trong bát, đặt bát ở bên cạnh bánh bao. Sau khi cô tắm xong, bánh bao và trứng gà hấp cũng đã gần chín rồi.
Việc tắm rửa ở nông thôn không hề cầu kỳ, khi trời nóng thì đàn ông trong thôn sẽ đi ra sông tắm, hoặc là ở nhà, mặc quần đùi xối nước lạnh là coi như tắm xong.
Điều này là vì để bớt rắc rối, cũng là vì tiết kiệm củi đốt, thật ra dù ở nông thôn thì vẫn phải tiết kiệm sử dụng củi đốt.
Một cách để tiết kiệm củi đốt là đặt một chậu nước ở trong sân vào những ngày nắng nóng, sau khi phơi dưới ánh nắng ban ngày, nhiệt độ nước tăng lên vài độ, pha thêm một chút nước nóng là có thể dùng để tắm rồi.
Sở Thấm cũng làm như thế, dù rằng về mặt củi đốt, cô cũng là đại gia, nhưng nên tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm.
Hôm nay lê lết cơ thể mỏi mệt tắm rửa xong, tiện tay hái một chút bạc hà trồng trong sân, múc thêm nửa thìa mật ong làm nước bạc hà mật ong để uống, sau khi uống xong cảm thấy bản thân như được sống lại.
“y da…” Sở Thấm ngồi trên ghế tre bập bênh uống nước và hóng gió chiều, phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Sau khi nghỉ ngơi kha khá, cô đi vào trong bếp, lấy bánh bao và chén trứng hấp để lên chiếc bàn nhỏ dưới mái hiên.
Mặc dù hôm nay Sở Thấm đói bụng nhưng lại không thèm ăn gì cả, ở trong nhà chính tối tăm thì lại càng ăn không nổi.
Dù sao cô vẫn nhớ không ăn cơm thì buổi tối sẽ tỉnh vì đói, Sở Thấm ăn nửa tiếng, cuối cùng vẫn không nhét nổi nữa, vẫn còn hai cái bánh bao chưa ăn hết.
Không ăn hết cũng không cho Tiểu Bạch ăn, Sở Thấm bỏ vào trong ba lô không gian, nhớ tới những viên gạch mà lúc nãy nhìn thấy ở dưới mái hiên của sân sau, thầm nghĩ: hay là xây một căn phòng nhỏ.
Xây để làm gì?
Xây làm phòng tắm.
Bình thường cô sẽ tắm ở nhà kho, nhưng mà đồ đạc trong nhà kho ngày càng nhiều, với lại mỗi lần tắm xong đều phải quét nước, điều này khiến Sở Thấm nảy sinh ý nghĩ xây phòng tắm.
Tuy rằng gạch mà cô thu thập trong mấy ngày nay không đủ để cất nhà, nhưng có lẽ vẫn đủ để xây một phòng tắm nho nhỏ.
Sở Thấm suy nghĩ một lát, cảm thấy việc này có thể được.
Cô đứng dậy, bắt đầu đi lại quan sát trong sân, vừa nhìn vừa tự nhủ: “Nên xây ở đâu đây.”
Cô đi dạo quanh nhà, đi một vòng sân trước sân sau, quyết định vẫn nên xây ở sân trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận