Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 176


Sở Thấm thở dài, thuận tay cất mì lạnh nướng vào tủ bát, để dành làm bữa khuya.
Cô còn phải tưới nước cho khoai lang nữa, mỗi lần làm xong cô đều đói tới choáng váng.
Chơi trò chơi xong, Sở Thấm chuẩn bị rút thăm trúng thưởng.
Sau khi rửa tay, cô hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "chảo sắt lớn, chảo sắt lớn" và từ từ đặt ngón tay lên nút bấm.
[Chúc mừng người chơi nhận được một cây dương mai đặc biệt và có thêm ưu điểm kèm theo: Trồng chắc chắn sống, quả rất ngọt, số lượng nhiều.]
"Bùm!"
Sở Thấm vỗ bàn, chuyện vui nha!
Năm ngoái cô đã thử trồng cây táo, nhưng trồng rất nhiều lần vẫn không được nên sau này cô không nghĩ đến chuyện trồng nó nữa.
Ba tầng lợi ích đi kèm làm Sở Thấm vui tới nỗi lập tức lấy bình rượu ra và rót cho mình một ly rượu gạo để thưởng thức.
"Không biết khi nào nó mới kết quả nhỉ?" Sở Thấm vui vẻ nói, sau đó cô lại cảm thán: "Thứ này còn tốt một cái chảo sắt nha."
Chảo sắt có thể mua được ở cung tiêu xã, nhưng loại dương mai đặc biệt này chỉ có một cây duy nhất.
Có điều, hệ thống trò chơi này vẫn chưa đủ thông minh nên không thể nào nói chuyện với cô, càng không thể trả lời cho cô biết khi nào cây dương mai kết quả.
Sở Thấm bĩu môi, hệ thống trò chơi này đúng là vô dụng.
Nhưng giây tiếp theo cô đã vui vẻ trở lại, dẫu sao năm nay nó không kết quả thì năm sau cũng sẽ kết quả, chắc là cây dương mai của cô đã trưởng thành, vì nó lớn đến mức Sở Thấm suýt chút nữa không thể tự trồng nó một mình được.
Cô suy nghĩ chốc lát rồi quyết định trồng cây dương mai ở sau nhà.
Suy cho cùng cây dương mái cũng giống cây táo, có một số đặc điểm riêng, thậm chí là kỳ lạ, không phù hợp trồng trước nhà.
Sau khi cô trồng cây dương mai xuống đất và chăm chỉ tưới nước, không quá ba ngày, cây dương mai này đã cao lên và phát triển tươi tốt trong sân sau.
Trong lòng Sở Thấm có cảm giác nắm chắc.
Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ năm nay sẽ kết quả, mà cây táo bên cạnh chắc cũng giống vậy.
Trùng hợp là thời gian ra hoa của cây dương mai và cây táo đều rơi vào tháng tư và tháng năm, chẳng qua quả dương mái sẽ chín vào mùa hè, còn quả táo lại chính vào mùa thu.
Cả hai cây này đều là sản phẩm của hệ thống nên không cần sợ nó không thích nghi được với các điều kiện về địa lý, nhiệt độ, thổ nhưỡng hay mức độ chiếu sáng. Bởi vì chúng được gia tăng quá nhiều ưu điểm, chỉ cần đúng thời gian trên cây sẽ trĩu quả.
Sở Thấm phủi sạch đất trên tay, hài lòng rời đi.
Dường như cô đã tưởng tượng được viễn cảnh ăn trái cây thỏa thích vào mùa hè và mùa thu năm nay.
Cô mới quay lại nhà trước nghỉ ngơi chốc lát đã sắp tới giờ làm việc.
Quá trình cày bừa vụ xuân của thôn đã tiến đến giai đoạn gieo giống, hiện giờ Sở Thấm được phân công ươm giống.
Loại giống mà cô cần ươm là mầm lúa nước chứ không phải mầm khoai lang.
Nói về vụ mùa năm nay... Sở Thấm không biết diễn tả thế nào, chỉ là cô cảm giác bầu không khí hơi kỳ lạ.
Có vẻ như các chính sách đang tập trung vào nông nghiệp và thương nghiệp, báo chí vẫn luôn nhắc về những việc đã được nói trong cuộc họp diễn ra vào tháng chín năm ngoái.
Nội dung trong các bài báo là đề cương sản xuất nông nghiệp đã được ban bố và diễn giải cho mọi người hiểu về chúng.
Sở Thấm cảm thấy việc làm này khá tốt, sau khi mọi người tiếp thu được thì rất nhiệt tình tham gia vào quá trình sản xuất, mấy ngày nay cô có thể cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình của mọi người.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy kỳ lạ?
Bởi vì Trương Phi Yến rất buồn bực với tình trạng này, mỗi lần nghe đội trưởng Hàn giảng giải về chỉ thị của cấp trên, vẻ mặt cô ấy đều ủ rũ.
"Có vấn đề gì sao?"
Ngay từ đầu Sở Thấm đã chú ý đến cô ấy, vả lại hành động này của Trương Phi Yến cũng lặp lại nhiều lần nên Sở Thấm cảm nhận được cũng rất bình thường.
Nhưng cô không thể hiểu được, rõ ràng đây là chuyện tốt mà!
"Thôi kệ đi." Sở Thấm nói thầm trong lòng, đôi khi Trương Phi Yến rất kín miệng, trừ một số trường hợp xảy ra tai nạn nghiêm trọng không thể bỏ qua, cô ấy thật sự rất kín miệng.
Sở Thấm thầm nghĩ: Suy cho cùng khoảng thời gian mấy mươi năm cô sống ở kiếp trước không hề lãng phí.
Tuy cô cũng có sự chú đoá nhưng không nhiều lắm.
Sở Thấm không hề rời khỏi thôn nên cô không phát hiện, so với thôn Cao Thụ, bầu không khí nhiệt tình ở những nơi khác còn tăng cao hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận