Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 526


Đội trưởng Hàn lại nói: “Trong thôn không có, nhưng nhà máy cơ khí nhất định có.”
Ông ấy nhìn dòng nước cuồn cuộn, đang nghĩ xem có cần đi chuyến này hay không.
Sở Thấm chớp mắt, lẳng lặng lùi về sau mấy bước, ngậm chặt miệng lại không nói gì nữa, cô sợ đội trưởng Hàn hứng lên kêu cô tới nhà máy cơ khí.
Dẹp hết đi, cô không đi đâu.
Mưa càng lúc càng lớn dần, sau khi quan sát xong thì nhóm người vội vàng quay về, lần này đi một con đường khác, trên đường còn gặp một vài nơi sạt lở nhỏ.
Con đường này đi qua thôn Tịnh Thủy, đội trưởng Hàn đúng lúc muốn đi nói chuyện này với Dương Binh, Sở Thấm do dự một lúc, nói: “Vậy tôi đi đến nhà cậu út tôi một chuyến.”
Đội trưởng Hàn gật đầu: “Nhanh một chút.”
Sở Thấm: “Được.”
Nói xong, cô chạy thẳng đến nhà cậu út Dương.
Cửa lớn nhà cậu út Dương đóng chặt, trông có vẻ tiêu điều hơn lần quay lại lúc trước khá nhiều.
Đương nhiên rồi, nhà ai cũng như vậy.
Dường như nhà của tất cả mọi người vào dịp Tết năm nay cũng không có thời gian để dán câu đối mới hay sắm thần giữ cửa mới, tất cả đều dùng lại cái từ năm trước.
“Cốc cốc cốc…”
Sở Thấm gõ cửa.
“Ai vậy!” Là tiếng của cậu út Dương.
Sở Thấm: “Cậu út, là cháu, Sở Thấm.”
Cậu út Dương ở trong cửa giật mình, không quan tâm trời đang mưa, vội vàng xông đến mở cửa ra, kinh ngạc hỏi: “Sở Thấm! Sao cháu lại đến đây?”
Nói xong nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, thấy không bị thương mới yên lòng, sau đó đưa cô vào nhà.
Sở Thấm nói: “Cháu đi theo đội trưởng của chúng ta lên xem sông Thượng Khê, lúc về mới đi ngang qua chỗ mọi người.”
Cậu út Dương đã hiểu rồi, chắc là đội trưởng Hàn tìm Lão Dương có chuyện muốn nói.
Ông ấy rót cho Sở Thấm một ly nước ấm, hỏi cô: “Tình hình sông Thượng Khê thế nào rồi?”
Sở Thấm lắc đầu: “Không ổn lắm, thế nên mấy ngày nay cậu út phải chú ý một chút.”
Cậu út Dương cười: “Biết rồi, dù thế nào đi nữa cũng không gay go như lúc trước đâu, có khi thiên tai cũng không bằng nhân họa.”
Sở Thấm thở dài.
Mặc dù mấy tháng nay cô không ra ngoài, nhưng cũng hiểu được nhà của cậu út Dương đã bị ghé mấy lần, thậm chí có lần còn đánh nhau, nếu không phải hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng động nên đến giúp đỡ thì tên trộm này đã bỏ chạy rồi.
Cậu út Dương cũng vì vậy mà bị thương, vết thương lớn nhất là cánh tay bị c.h.é.m một đường lớn, cuối cùng vẫn là đội trưởng Dương Binh giúp ông ấy đi tìm Sở Thấm mượn thuốc đỏ, nên cô mới biết chuyện này.
Sở Thấm lại dặn dò lần nữa: “Chú không biết đâu, nước ở sông Thượng Khê đã sắp tràn ra ngoài rồi. Nhà chú không sát núi, không có nguy cơ sạt lở. Nhà cháu địa thế cao, không có nguy cơ bị ngập. Nhưng dù sao thì, dù sao tối chú cũng phải chú ý một chút.”
Nói xong, không ở bao lâu lại rời đi.
Trên đường đi cũng rất bình thường, sau khi về nhà đã nấu cho mình một chén canh gừng nồng đậm.
Sở Thấm đứng ngay cửa, nhìn trời mưa mỗi lúc mỗi lớn, vừa định rời sân vườn, lại phát hiện hai người đội trưởng Hàn và Đức Tử đang đi vào con đường mòn trước cửa nhà cô.
Đi đâu vậy? Chắc là đi nhà máy cơ khí.
Sở Thấm gãi đầu, bất lực.
“Đội trưởng!” Cô hét lên.
Sau đó vội vàng đi vào nhà, lấy cây dù đưa cho bọn họ, cây dù này đủ to, hoàn toàn có thể che được hai người.”
“Tôi có hai cái, cho mọi người mượn trước một cái vậy.” Sở Thấm nói.
Đội trưởng Hàn cũng không khách sáo, nhận lấy cây dù, hỏi: “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không.”
Sở Thấm điên cuồng lắc đầu: “Không đi, không đi!”
Không đợi đội trưởng Hàn khuyên, vội xoay người chạy vào nhà trên gò núi, sợ rằng đội trưởng Hàn sẽ kéo cô đi.
Cô điên rồi sao, rõ ràng là biết có nguy cơ sạt lở còn chạy đến đây?
Nhưng mặc dù nói là cô không muốn đi, nhưng cũng kính phục con người biết nguy hiểm mà vẫn đi như đội trưởng Hàn.
Phải hiểu là, con đường nhỏ này toàn bộ đều là núi, đường lại hẹp, nếu thực sự sạt lở thì cũng chạy không thoát.
Mưa rất lớn, cho dù có cây dù, nhưng cây dù vẫn bị gió thổi lệch làm ướt cả người.
Sau khi Sở Thấm về nhà lại uống nửa chén canh gừng, không biết từ bao giờ bên ngoài đã tối rồi, mây đen che phủ cả mảnh đất này, bỗng nhưng khiến lòng người cảm thấy u buồn.
Cô đi ra đi vào với đôi giày đầy nước, làm cho sàn ở nhà chính ướt đẫm, Sở Thấm lấy ra một bộ quần áo rách khỏi đáy hòm, rồi lại đi đến nhà kho lấy cây gậy gỗ, dùng dây kẽm làm thành cây lau nhà, lau sàn nhà chính sạch sẽ.
Bộ quần áo rách này không còn nhìn ra được hình thù gì rồi, khó mà sửa được, đến vải cũng biến thành từng sợi từng sợi, mặc không được mà vứt thì không nỡ, ở dưới đáy hòm quá lâu, cho đến hôm nay làm cây lau nhà nên Sở Thấm mới nhớ đến.
Lau nhà chính xong thì tiện tay lau luôn phòng ngủ.
Ngay sau đó còn quét nước dưới mái hiên, dọn cho thông mương thoát nước trong sân vườn.
Cuối cùng chính là hầm đất, Sở Thấm sợ hầm đất bị rỉ nước, cố tình dùng vải dầu để che hầm đất lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận