Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 658


Sau vài ngày nghiên cứu, Sở Thấm cố chấp khẳng định vì gần hai năm qua mùa màng bội thu, đất đai phì nhiêu màu mỡ nên hai mầm cây mới trưởng thành.
Cô kiên quyết không chịu thừa nhận là vấn đề của mình, dù sao cô rất có thiên phú trong lĩnh vực làm ruộng, gieo trồng cũng giống như thế... Đúng không?
Tuy nhiên, sau khi cơn ngạc nhiên qua đi, Sở Thấm cực kỳ vui sướng, điều này thể hiện sau này cô có hai cây táo và hai cây dương mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì việc thu hoạch trái cây của cô sẽ tăng gấp đôi.
Hiện tại trên người cô có bảy cái không gian, Sở Thấm hoàn toàn có thể đặt quả táo và dương mai bên trong, sau này muốn ăn lúc nào cũng được.
Bởi vì sợ sự cố ngoài ý muốn, cô cũng không dám chăm sóc hai cây con gầy yếu này, mà chỉ có thể mỗi ngày quan sát tình hình sinh trưởng của chúng, sau đó cách một khoảng thời gian ghi lại chiều cao của cây.
Thời tiết thay đổi, cơn nóng mùa hè dần trôi qua, mùa thu mát mẻ đang lặng lẽ tiến đến.
Gần đây Sở Thấm dành nhiều thời gian ở đất trồng rau, sau khi mở rộng quy mô ruộng rau, mỗi ngày có thể cung cấp nhiều rau dưa đến xưởng máy móc, mà người dân cũng tốn nhiều công sức cho ruộng rau hơn.
Không thể không nói, việc thu hoạch rau dễ dàng hơn nhiều so với gặt lúa và thu hoạch đậu nành, đậu phộng. Vì vậy trước giờ công việc ở ruộng rau luôn được chào đón, do đó qua một thời gian dài mới đến lượt Sở Thấm.
Sau nhiều ngày làm việc ở ruộng rau cô cũng coi như đã kiếm lời, vô tình bắt được hai con thỏ béo tới tìm thức ăn.
Vào ngày mùa thu con thỏ rất thông minh, chúng nó sẽ chạy từ núi sâu đến dưới chân núi, thu hoạch lúa năm rồi cũng có người gặp được nó.
Nhưng không hề dễ bắt, con thỏ vừa ăn vừa dựng lỗ tai lên, một khi nghe thấy tiếng động liền chạy trốn còn nhanh hơn mũi tên bay ra.
Có điều Sở Thấm là ai? Lúc này còn có thể để con thỏ trốn đi sao?
Sau khi cô nhìn thấy con thỏ, mỗi ngày đến làm việc đều mang một cái túi lưới tới, một khi đã phát hiện con thỏ liền dùng túi lưới bắt con thỏ muốn trốn chạy.
Con thỏ bị bắt không thể lộ ra, cô lập tức dùng dây thừng cột chặt con thỏ rồi nhét vào trong không gian.
Hoàn cảnh bây giờ càng lúc càng căng thẳng, cho dù là một con thỏ không nặng đến ba cân cũng có thể tạo ra một sóng gió lớn.
Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Thấm cảm thấy chính mình vẫn nên lặng lẽ phát tài thôi.
Ban ngày làm việc, chạng vạng về nhà ăn thỏ.
Sở Thấm từng nhìn thấy món lẩu thịt thỏ hiếm hoi trong thực đơn, cô đã dùng một con thỏ để làm thử nghiệm, cảm thấy hương vị cũng bình thường nên cũng không làm lại nữa.
Về sau chỉ cần là con thỏ thì phải xào với tỏi băm, ớt băm và hai loại ớt xanh đỏ, có như vậy mới xào ra thịt thỏ chiên cực kỳ cay, mặc dù cay và nóng nhưng ăn rất ngon.
Chạng vạng, trời quang mây tạnh, ánh nắng chiều phủ kín không trung bao la hùng vĩ.
Kỷ Cánh Diêu mang theo bốn cân thịt dê tới nhà, anh gõ cửa, chờ Sở Thấm đáp lại một tiếng liền đẩy cửa đi vào.
Anh mỉm cười đi về phía phòng bếp: “Dê ở huyện gần nhà máy đem tới bán, tôi ngầm mua mấy cân, nghĩ củ cải nhà cô có thể ăn nên đưa tới nhà cô làm.”
Sở Thấm đang cho thịt thỏ vào nồi, xong rồi đặt đĩa xuống, cô cầm lấy thịt dê lên nhìn, ngẩng đầu hỏi anh: “Thịt dê vừa mới bị g.i.ế.c sao? Còn tươi quá.”
Kỷ Cánh Diêu: “Hai tiếng trước nó vẫn đang tung tăng nhảy nhót, không tươi không thể lấy đưa cho cô, miệng cô rất nhạy.”
Sở Thấm cười hì hì: “Vậy cảm ơn anh nhé, tối nay ở nhà tôi ăn cơm đi.”
Khóe miệng Kỷ Cánh Diêu khẽ cong, anh gập ngón tay tính toán, đây là bữa tối lần thứ hai mươi lăm anh ăn cơm tối ở nhà cô.
Sở Thấm lại nói: “Nhưng mà cơm tối phải chờ lâu, hầm thịt dê không thể có ngay được.”
Nói rồi cô mang thịt dê đi rửa sạch, sau đó cắt thành miếng nhỏ.
Vừa cắt vừa phân phó Kỷ Cánh Diêu: “Anh đi nhổ hai củ cải ra đây, thuận tiện hái thêm hai lá nguyệt quế.”
Kỷ Cánh Diêu: “Được.”
Trước tiên anh nhét hai que củi vào bếp lò, sau đó phủi tay đi đến vườn rau nhổ củ cải.
Sở Thấm đứng bên bệ cửa sổ bếp có thể nhìn ra ngoài vườn rau, Kỷ Cánh Diêu đang cúi người, ánh nắng chiều ấm áp đang bao phủ anh.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Kỷ Cánh Diêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của Sở Thấm, đón nhận tầm mắt của cô, sau đó nhổ củ cải ra quơ quơ về phía cô.
Sở Thấm chợt phát hiện cô và Kỷ Cánh Diêu đã quen biết nhau nhiều năm.
Ngoại trừ cậu út Dương, dì cả Dương là người thân thuộc với cô, dường như Kỷ Cánh Diêu là người gần gũi với Sở Thấm nhất.
Cô dời tầm mắt đi, bỏ thịt dê vào nồi, chuẩn bị bắt đầu chần thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận