Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 497


Trần Văn Cương đã sớm chờ, vừa sửa xe vừa đứng đợi.
“Cương Tử!” Cậu út Dương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh ở xe hàng hoá: “Sao hôm nay lại thành ông sửa xe thế.”
Trần Văn Cương nghe thấy tiếng gọi thì mới đứng dậy, quay đầu nở nụ cười hiện ra hàm răng trắng sáng: “Tôi nói các ông sao mà mãi chưa tới, cuối cùng cũng tới rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi sửa chút.”
Nói xong thì nhìn hai người đứng bên cạnh cậu út Dương, nụ cười càng thêm rực rỡ, đi qua nói: “Đây là người thân kia của ông hả?”
Không đợi cậu út Dương mở miệng nói chuyện, lại tiếp tục chuyển tầm nhìn lên trên người Sở Thấm nói: “Đây là cháu gái ngoại của ông à?”
Cậu út Dương gật đầu, giới thiệu về phía của chú Sở: “Đây là Sở Đại Hà, là chú của cháu tôi.”
Tiếp tục quay người chỉ vào Sở Thấm: “Đây là cháu của tôi, Sở Thấm.”
Chú Sở vội vươn tay ra: “Tài xế Trần.”
Sở Thấm cũng gọi theo.
Cô âm thầm dò xét Trần Văn Cương vài lần, xem như đã nhìn được rồi, Trần Văn Cương là một người rất biết cách nói chuyện.
Vậy vì sao cậu út Dương vẫn sợ ba người bọn họ buồn chán, cho nên mới phải đi theo đến đây?
Sở Thấm nghi ngờ, tò mò mà quan sát mấy phút sau thì mới hiểu ra, rõ ràng là bản thân cậu út Dương cũng muốn đi theo lái xe đây mà.
Vượt ngoài dự liệu, cậu út Dương vậy mà cũng có chút kỹ thuật lái xe.
Lái cũng không xem là tốt lắm, nhưng mà thật sự có thể xem như là biết lái.
Ánh nắng dần sáng hơn, chờ sau khi Trần Văn Cương sửa xong con xe trong tay thì lập tức dẫn bọn họ đi tập lái xe.
Nơi tập lái ở trên bãi đất trống gần bên cạnh đội vận tải, diện tích khá lớn, Trần Văn Cương nói người mới trong đội vận tải cũng tập lái xe ở đây.
Thế là, Sở Thấm trơ mắt nhìn cậu út Dương sau khi tiến vào đây thì như hổ đói rình mồi, bỗng nhiên chạy lên trên một chiếc xe, nhảy chồm lên ghế lái, mà Trần Văn Cương cũng không thèm quan tâm, ông ấy đi đến ghế lái phụ, sau đó thì sao?
Chiếc xe kia vậy mà lại được khởi động?
Sở Thấm trợn to mắt, như lạc vào trong mơ.
Chú Sở cũng bị doạ như vậy, không khỏi quay đầu lại hỏi Sở Thấm: “Cậu út của cháu học lái xe từ khi nào vậy?”
Sở Thấm lắc đầu, cũng nghi ngờ y như vậy: “Sao cháu biết được chứ, chắc cũng là do đi theo bạn của cậu ấy mà học thôi.”
Trên xe.
Sau khi cậu út Dương lái một lát thì cho xe dừng lại chầm chậm, cảm khái nói: “Lâu rồi không sờ đến cảm giác tay vẫn không tệ lắm. Chỉ là thứ đồ chơi này sau một khoảng thời gian không sờ đến là cảm xúc dần dần nhạt đi rồi, bây giờ đến rẽ ngoặt cũng không thể không cẩn thận một chút.”
Trần Văn Cương mở cửa xe nhảy xuống: “Lời này không phải lời nói nhảm đâu, nếu như chỉ cần học là biết lái, vậy tài xế sao có thể ít như vậy.”
Đừng xem nhẹ tài xế, bây giờ tài xế được xem như nhân tài trong giới kỹ thuật rồi, giống như đầu bếp và quân nhân vậy, thuộc về đối tượng hẹn hò cực kỳ tốt trên thị trường.
Cậu út Dương nói: “Ông cứ giúp một chút đi, giúp tôi dạy cho cháu tôi và chú của nó một phen, cháu của tôi rất thông minh đấy, ông cho nó ngồi xem ở bên cạnh, cũng không cần quan tâm nó nhiều đâu, bản thân nó sợ là có thể học được luôn ấy.”
Thật luôn?
Trần Văn Cương không tin lắm.
Sở Thấm và chú Sở cùng đi đến, Trần Văn Cương nhận mấy cân lương thực từ chú Sở, thậm chí còn có hai cân thịt, đương nhiên là càng tận tâm tận lực với chú Sở.
Trần Văn Cương nói: “Đúng rồi, trước tiên cháu luyện tay lái đã.”
Ông ấy dạy cho Sở Thấm và chú Sở cách dùng tay lái, Sở Thấm nghe ngóng ở bên cạnh.
Tay lái không phải là luyện ở trên xe, trên sân có tay lái đơn.
Sở Thấm nghe một lần, lại luyện tay hai lần, ngay lập tức đã biết rồi.
Giống như những gì cậu út Dương phỏng đoán vậy, chú Sở đã hơi lớn tuổi không linh hoạt bằng Sở Thấm vẫn đang nhớ động tác và phương hướng.
Trần Văn Cương quan sát ở ngay cạnh, chưa qua vài phút đã ý thức được cậu út Dương ông ấy vì sao lại muốn để bản thân dạy từng cái một rồi.
Thì ra không phải chỉ là do cháu của ông ấy cũng có thể học cọ xát, mà là vì muốn giảm bớt công việc cho bản thân!
Lại quan sát một chút, ông ấy vốn cho rằng là Sở Thấm học theo, lúc này lại có thể lĩnh hội được tri thức mà ông ấy dạy một cách sâu sắc, sau đó lại chia nhỏ rồi trộn kiến thức lên rồi tổng kết lại dạy cho chú Sở.
Trò gì đây?
Đây chính là cầu nối giữa ông ấy và chú Sở mà, chẳng biết tại sao chú Sở cứ luôn rất khó khăn trong việc nghe hiểu ý tứ của ông ấy.
“Chú, chú chuyển về bên trái, sau đó lại chuyển lại, đừng buông lỏng tay, tiếp tục rẽ phải…”
Sở Thấm thật sự không thể hiểu, tại sao chuyển tai lái đơn giản như vậy mà chú Sở lại phải học rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận