Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 312


Sở Thấm chỉ có thể mua được hai bánh xà phòng, sau khi mua xong thì nhìn cái này, nhìn cái kia, cả người cô tiu nghỉu rũ vai xuống, tinh thần cũng uể oải theo.
Bởi vì cô không đủ tiền mua bất cứ thứ gì khác.
Thím Sở còn đang nhìn, Sở Thấm nói với bà ấy một câu sau đó rời khỏi xã cung ứng, đi vào cửa hàng bán lẻ bên cạnh.
Cô muốn mua chút thịt, nhưng trong cửa hàng bán lẻ lúc này đã không còn thịt ngon nữa.
Lúc này, tiêu chuẩn của một miếng thịt ngon chính là nhiều thịt mỡ.
Mà bây giờ trên mặt bàn đang bày biện cái gì?
Là các loại nội tạng, ờm, nội tạng cô cũng muốn. Là từng chiếc xương, tương tự, xương cốt cô cũng muốn. Hai loại nội tạng và xương cốt đều không quá tốn tiền.
Về phần thịt, ngay cả thịt nạc cũng không có.
Sở Thấm nhếch miệng, cô không muốn tốn tiền để mua loại thịt thế này, thay vì mua những thứ này, cô bằng lòng đến tiệm cơm quốc doanh gọi món thịt kho tàu.
——
Tới gần giữa trưa.
Cô đi dạo trên phố, thỉnh thoảng nhìn thấy từ xa có người đang lái ô tô.
Ban đầu Sở Thấm không để ý, nhưng khi xe lừa đi ngang qua bên người Sở Thấm, cô thoáng nhìn qua rồi không khỏi ngạc nhiên.
Hả, đây không phải là Trần Thiên Chương sao?
Sở Thấm có trí nhớ rất tốt, chỉ cần đứng trước mặt cô là cô có thể nhận ra người mình từng gặp từ mấy năm trước.
Cô vốn không có ấn tượng gì với Trần Thiên Chương, nhưng cậu út đã từng nhắc tới anh ta. Mọi chuyện trên thế gian này cũng khá thần kỳ, Sở Thấm không nghĩ tới anh ta còn có thể dính líu quan hệ với cậu út nhà mình.
Nhưng sau khi nhận ra anh ta, Sở Thấm cũng không chạy tới bắt chuyện mà vẫn chậm rãi ung dung đi dạo.
Cô đang tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm cơ hội để tung ra số bánh bích quy mà mình đã tích lũy.
Không thể không nói, nhà cô thật sự nhiều bánh bích quy lắm rồi.
Hiện tại có khoảng chừng 20 cân!
Sở Thấm muốn ăn, nhưng lại không nỡ ăn.
Dù sao hiện tại cô không có con đường kiếm tiền nào, bằng mắt trần có thể thấy tương lai hai ba năm nữa cũng không có, cho nên cô muốn bán số bánh bích quy này đi để đổi ít tiền trang trải cho bản thân.
Không được ăn, ăn rồi thì không có cơ hội bán nữa.
Sở Thấm cảm thấy có lẽ chỗ bánh bích quy này chỉ có thể bán được ở trong thành phố, trong huyện vẫn quá nhỏ. Cô sợ mình vừa tìm xong đối tượng có thể bán thì một giây sau sẽ bị người quen nhìn thấy.
Mấu chốt là cô không quen biết nhiều người, nhưng có rất nhiều người biết cô... Quả thực là không có gì bi thảm hơn điều này!
Cô suy nghĩ hai giây rồi quyết định đi đến khu dân cư gần xưởng giấy đi dạo trước.
Tuy nhiên, khi Sở Thấm vừa bước được vài bước thì đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô.
"Sở Thấm." Có người gọi cô.
Cô quay lại, có hơi ngạc nhiên: "Trần Thiên Chương."
Trần Thiên Chương khẽ nhếch khóe miệng: "Cô còn nhớ tôi không, tôi vừa gặp cậu út cô xong, ai biết lại gặp được cô."
Sở Thấm nói thầm trong lòng, anh đen như thế nên vô cùng dễ nhớ.
Nhưng cô rất lễ phép đối với vị đã cung cấp phiếu xe đạp cho mình này, hỏi anh ta: "Tại sao anh lại đến chỗ chúng tôi?"
Trần Thiên Chương nhìn xung quanh, rồi mơ hồ nói: "Vẫn là chuyện lần trước."
Sở Thấm đã hiểu, là chuyện mua lương thực. Cô thật sự không hiểu tại sao người đàn ông này lại cố chấp với việc mua lương thực như vậy.
Cô tích cóp lương thực là bởi vì cô biết chính xác sẽ có thiên tai, nhưng Trần Thiên Chương tích cóp lương thực là vì nguyên nhân gì?
Nhờ vào ký ức tốt đẹp của mình, Sở Thấm hơi suy nghĩ một lúc và nhớ ra rằng đó là vì ông nội của Trần Thiên Chương không có cảm giác an toàn.
Sở Thấm lại cảm thấy người bất an không phải là ông nội của Trần Thiên Chương, rõ ràng mong muốn tích cóp lương thực của bản thân Trần Thiên Chương còn mạnh hơn ông nội của anh ta.
Trần Thiên Chương đưa mắt nhìn sắc trời rồi hỏi cô: "Bây giờ cô phải đi về sao?"
Sở Thấm lắc đầu, chỉ vào xã cung ứng: "Tôi đang đợi thím nữa."
Trần Thiên Chương: "Vậy tôi có thể tìm cô tâm sự không?"
Mặc dù Sở Thấm không biết bọn họ có chuyện gì hay mà trò chuyện, nhưng nghĩ tới chuyện mình rất thiếu phiếu công nghiệp nên vẫn gật đầu.
Người có bát sắt như Trần Thiên Chương, lại còn là người bưng bát sắt của xưởng sắt thép thì không bao giờ thiếu phiếu công nghiệp.
Trần Thiên Chương cười nói: "Chúng ta đi đến ngã tư."
Sở Thấm: "Được rồi, tôi phải đến ngã tư đợi người."
Anh ta gật đầu, lại lên xe lừa rồi vội vàng đi đến ngã tư.
Còn Sở Thấm thì đạp xe đến đó, ngã tư có một cái cây to, cô dừng xe dưới gốc cây đó.
"Anh có chuyện gì tìm tôi sao?" Sở Thấm hỏi anh ta trước, trước khi anh ta lên tiếng, cô đã nói: "Nhưng tôi không có lương thực, anh muốn mua lương thực thì tìm cậu út của tôi đi."
Trần Thiên Chương nghẹn họng.
Đừng nói, đúng là anh ta muốn đổi lương thực.
Anh ta xấu hổ cười cười: "Xe đạp này của cô rất tốt, chỉ là cô mua quá sớm, tôi nghe nói có nhà máy xe đạp Hải Thị đã sản xuất ra xe đạp tốt hơn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận