Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 333


Sau khi xuống núi, Sở Thấm đã gọt sạch măng mùa đông và bỏ vào nồi nấu chín ngay trong tối hôm đó.
Măng khó nấu và rất lâu chín.
Sở Thấm cho tới tận lúc mặt trăng lên cao, tới khi chuẩn bị lên giường ngủ mới vớt măng mùa đông ra khỏi nồi.
Mùi hương riêng biệt của măng mùa đông toả khắp căn phòng, thậm chí còn lan sang đến phòng ngủ. Sở Thấm hít một hơi thật sâu, cảm thấy còn dễ ngửi hơn mùi thịt.
Để làm món đậu phụ nhồi hôm nay, Sở Thấm chỉ dùng măng tươi mùa đông kết hợp với thịt heo vừa có độ béo vừa có độ nạc phù hợp.
Chỉ cần sử dụng hai nguyên liệu này là có thể làm được món đậu phụ nhồi tươi ngon vô cùng, không cần thêm bất cứ thứ gì khác.
Sở Thấm tạo một cái lỗ nhỏ trên bề mặt miếng đậu phụ chiên sẵn rồi nhồi măng và thịt đã xào vào bên trong.
Sở Thấm đặt một cái bàn dưới mái hiên ngoài cửa sổ phòng bếp, cô dùng những thanh tre trải bàn.
Sở Thấm đặt mấy miếng đậu phụ nhồi đã được chế tác xong lên cái mâm trúc, mâm vừa dài vừa rộng, một cái mâm có thể chứa được hơn hai mươi miếng đậu phụ nhồi lớn.
Sau đó Sở Thấm lại dùng khăn trải bàn bọc lại, tránh để Tiểu Bạch ăn vụng và hơn hết là tránh mấy con chuột.
Dưới thời tiết sương gió lạnh lẽo, chẳng mấy chốc mà đậu phụ nhồi nguội đi rồi dần đông cứng lại, tạo thành một lớp đá trên bề mặt.
Sở Thấm để lại bốn cái ở nhà, sau đó gửi đến nhà thím Sở sáu cái, đến lúc về nhà lại cầm bát bánh dày nếp thím Sở cho.
Sở Thấm không hay ăn bánh dày nếp, cô từng ăn chúng trong bữa tiệc thôn, mùi vị khiến cô thật khó quên.
Tiếc là lúc ấy không có gạo nếp, mà đến khi có gạo nếp cô lại dùng để làm mễ quả.
Mễ quả để được lâu, mà bánh dày để lâu sẽ cứng, sau khi đông cứng lại thả vào nồi hâm nóng sẽ khiến vị bánh bị thay đổi, mùi thơm giảm đi rất nhiều. Tất nhiên Sở Thấm sẽ không nỡ từ bỏ mễ quả để làm bánh dày.
Mà lần này thím Sở cũng không làm bao nhiều, chỉ cần nghiền nát gạo nếp thành bánh dày, sau đó nặn chúng thành những viên hình tròn nhỏ rồi bọc trong bột đậu nành và đậu phộng giã nhuyễn, Sở Thấm vừa đi vừa ăn.
Đến khi về đến nhà Sở Thấm cũng đã ăn xong một nửa, cô vừa đặt bát xuống, tiếng đập cửa từ ngoài truyền đến.
“Anh tìm tôi có việc gì sao Hoàng Đậu Tử?” Sở Thấm mở cửa, nhìn anh ta với ánh mắt ngờ vực.
Chẳng lẽ người này lại tới tìm cô để thương lượng chuyện trồng trọt, Sở Thấm vẫn chưa quyết định đầu xuân cô có nên lên núi Hồ Lô trồng dưa không nữa.
Nhưng mà Hoàng Đậu Tử tới không phải vì chuyện này, anh ta do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi: “Cô có muốn ăn gà rừng không?”
Sở Thấm: “… Ai mà chả muốn, anh cho tôi à?”
Hoàng Đậu Tử trừng mắt nhìn cô: “Sao mà được!”
Vậy hỏi cái rắm.
Sở Thấm chửi thầm trong lòng, trợn trắng mắt, giơ tay định đóng cửa.
Hoàng Đậu Tử lại nói: “Nhưng tôi có thể đổi với cô, tôi có năm con gà rừng.”
Sở Thấm bỗng dừng động tác đóng cửa: “Năm con ư? Không phải chứ, anh bẫy ở đâu mà được nhiều vậy, chẳng lẽ vào tận tổ gà rừng à?”
Hoàng Đậu Tử giải thích qua loa: “Tôi bắt được sau núi, chứ cô nghĩ bắt được ở đâu? Núi bị tuyết dày phủ kín rồi, giờ chỉ có thể ra sau núi thôi.”
Sở Thấm thay đổi chủ ý, cô mời người ta vào nhà.
Hoàng Đậu Tử ngồi tỏng sân, Sở Thấm đốt lửa bật lò sưởi, cô nhìn anh ta mấy lần, sau đó mới ngồi xuống nói: “Nhưng anh có thể đem ra ngoài bán mà, chợ đen chẳng hạn…”
Thật ra Sở Thấm cũng không hề ngạc nhiên khi biết Hoàng Đậu Tử lại có cách săn được thú rừng, dù sao thì Hoàng Đậu Tử vốn nổi tiếng là người cẩn thận.
Mỗi lần Sở Thấm đi từ trên núi xuống với cái sọt trống trơn, nhưng với tư cách là hàng xóm của cô, Hoàng Đậu Tử không tin cô không thu hoạch được gì.
Hoàng Đậu Tử biết rõ năng lực của Sở Thấm mạnh đến đâu, tuy không biết rốt cuộc cô mang con mồi xuống núi bằng cách nào, nhưng anh ta không tin cô sẽ đi về tay không.
Có điều anh ta cũng không nghiên cứu quá sâu về chuyện này, dù gì thì anh ta vẫn sợ Sở Thấm từ tận trong xương cốt.
Lỡ như Sở Thấm thẹn quá hoá giận, tung một đòn đ.ấ.m c.h.ế.t anh ta thì phải làm sao?
Chưa kể, Hoàng Đậu Tử cũng rất ít khi thấy Sở Thấm tới công xã hoặc là lên huyện, mà anh ta cũng chưa từng thấy Sở Thấm xuất hiện ở chợ đen huyện bao giờ, có thể dễ dàng đoán ra được là cô có con đường riêng.
Hoàng Đậu Tử vừa nghĩ đã thấy đau đầu, do dự một lúc anh ta lại nói: “Cô không biết đâu, chợ đen… Bị điều tra.”
Sở Thấm suýt không đứng lên nổi, cô không dám tin: “Bị điều tra ư? Vậy chẳng phải sẽ bắt giam mấy người sao?”
Hoàng Đậu Tử gật đầu, anh ta tự cảm thấy bản thân may mắn: “Cũng hên là lúc ấy tôi không ở đó, bình thường cũng không hành động vớ vẩn đi lung tung. Nếu một người trung gian giật dây ở chợ đen xuống dốc, toàn bộ nông trường sẽ phải đóng cửa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận