Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 494


Nếu thức ăn dồi dào, cuộc sống mùa đông của mèo sẽ rất vui vẻ.
Vượt qua ngày 31 tháng 12 dương lịch, thời gian đến tháng 1 năm 1960.
Chỉ là nông thôn thường dùng âm lịch, Sở Thấm và mọi người không coi trọng thời điểm giao thừa này lắm.
Sở Thấm đang làm gì?
Đôi khi Sở Thấm đi làm, những lúc khác ở nhà vặn ngón tay đếm xem bao giờ mới tới tháng Chạp.
Đến tháng Chạp, căng tin giải tán.
"Còn một ngày nữa là tháng Chạp." Cô lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm đó, Sở Thấm tỉnh dậy mơ màng, mắt đờ đẫn, tóc tai bù xù, chưa kịp mặc quần áo đã nghĩ ngay đến chuyện này.
Cô vén chăn đứng dậy, qua loa khoác tạm bộ quần áo ấm ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Mùa đông năm nay không có tuyết, nhưng lại lạnh bất thường, cũng thật kỳ lạ.
Nhưng cũng không phải không có tuyết, Sở Thấm vừa đánh răng vừa nhìn sang dãy núi đối diện, đỉnh núi phủ tuyết trắng, thật là kỳ lạ.
Thời tiết bất thường khiến người trong thôn hoang mang, nhưng khó có thể chống lại thiên nhiên, nên mọi người chuyển sự chú ý đến nhà máy cơ khí.
Bây giờ mới 6 giờ 30 sáng, trong khi Sở Thấm thường ngủ đến 7 giờ 30 khi không có việc.
Tại sao hôm nay cô lại dậy sớm?
Đó là bời vì cô phải cùng học trò lớn tuổi chú Sở đi học lái xe ở thị trấn.
*
Thật ra chuyện học lái xe đã nói xong từ sớm rồi, nhưng khoảng thời gian này trong nhà máy cơ khí của chú Sở quá bận, thêm nữa bác tài xế của đội vận tải cũng bận, đến gần tháng chạp hai người mới đồng thời có thời gian.
Bác tài xế của đội vận tải họ Trần, cậu út Dương nói ông ấy tên là Trần Văn Cương, là người bạn thân mà cậu út Dương đã quen biết gần mười năm.
Trần Văn Cương lái đường dài liên tỉnh, kỹ thuật lái xe không tệ, mấu chốt là kỹ năng sửa xe cực kỳ lợi hại, cho nên có địa vị tương đối cao trong đội vận tải, bởi vậy ông ấy mới có thể dẫn dắt người trong đội vận tải học lái xe.
Đại khái là chú Sở trả nhiều, hôm qua cậu út Dương vậy mà lại gọi Sở Thấm đi cùng.
Cậu út Dương tới từ chạng vạng tối hôm qua, tiện thể cho Sở Thấm vàng bán lợn.
Một con lợn đổi được ba mươi chỉ vàng, trước mặt thì Sở Thấm bình tĩnh, nhưng trái tim đang đập bịch bình bịch, lúc cầm được vàng suýt chút nữa đã mất tiếng.
Xuyên không đã luân hư vậy rồi, lại có hồi ức của nguyên chủ, Sở Thấm đương nhiên hiểu được vàng là vật bảo đảm giá trị tiền gửi không có vật nào hơn được nữa, cho dù có giữ đến hơn mười năm sau, vẫn cực kỳ đáng tiền như cũ.
Không quản là thời nào, không có tiền thì tuyệt đối không thể.
Sở Thấm theo thói quen phòng ngừa một cách chu đáo, dù sao có tiền thì cũng có thể làm gì đó cho tương lai.
Trừ bao mươi chỉ vàng ra, vẫn còn ba phiếu công nghiệp.
“Chính vì phiếu công nghiệp này mới kéo dài đến tận bây giờ.” Cậu út Dương lúc đó nói, nói xong thì móc phiếu công nghiệp ra cho Sở Thấm: “Nhưng cháu phải chú ý một chút, có hai tấm phiếu công nghiệp vẫn còn gần hai tháng nữa là hết hạn.”
Sở Thấm nhận lấy, cẩn thận cất kỹ đi.
Hai tháng sau sẽ hết hạn? Không sao, lần sau về huyện thì sẽ dùng chúng.
Ai mà ngờ được “lần sau về” lại chính là ngày mai.
Nói xong chuyện bán lợn rừng, cậu út Dương lại nói tiếp chuyện giúp chú Sở giật dây.
Cậu út Dương nói: “Ngày mai bảy giờ chúng ta xuất phát đi, trời tối rất nhanh, vì an toàn nên hai giờ chiều đã phải khởi hành trở về rồi. Nếu sáng sớm đi muộn thì sẽ không có quá nhiều thì giờ, tốt nhất là đi sớm một chút.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Cậu út, cậu cũng đi à.”
Cậu út Dương cười: “Nếu cậu không đi thì sợ là ba người cháu sẽ phải buồn chán một ngày rồi. Lại nói, gần đây trong thôn không có việc gì làm, đi lên huyện cũng không sao.”
Sở Thấm không hiểu từ “buồn chán” trong lời của cậu út Dương là gì, nhưng ông ấy đi thì cứ đi thôi: “chúng ta” lại là ý gì đây chứ?
Cho nên cô cũng phải đi à?
Cậu út Dương gật đầu: “Một con cừu là lùa, hai con cũng là lùa, cháu không muốn đi học tập sao?”
Ông ấy cảm thấy nói không chừng Sở Thấm còn học nhanh hơn chú Sở, dù sao thì gan Sở Thấm đã to lại còn thông minh.
Tim Sở Thấm đập nhanh, vội vàng đồng ý.
Thế là…
Sáng nay cô mới phải dậy sớm, mùi oán khí của việc dậy sớm sợ là còn nồng nặc hơn cả mùi hôi trong chuồng lợn kia nữa.
Nước suối lạnh như băng tạt vào trên mặt mới khiến Sở Thấm coi như là hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tuyết từ xa xa, nghe tiếng truyền đến từ sân đập lúa, Sở Thấm thở ra một hơi.
Trước tiên cô vào phòng bếp nhóm lửa, chưng một nồi bánh bao hôm qua vừa làm, lại lên trên núi nhặt trứng gà.
Bánh bao là làm từ hôm qua, dùng bằng cây tể thái.
Đúng vậy, chính là tể thái.
Sở Thấm có như thế nào cũng không ngờ được, hạt giống trong hộp mù lúc trước mà cô lấy ra, lại là cây tể thái.
Miếng bánh rơi xuống từ trên trời!
Sở Thấm cả kinh đến mức miệng không thể nào khép lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận