Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 607


Kỷ Cánh Diêu nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của cô, hỏi: "Sao thế, cô cần mua gì à?"
Sở Thấm lắc đầu: “Tôi không thiếu, tôi có thể tự mình kiếm được.”
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, lúc này có người dựa vào làm việc mà kiếm được bữa cơm no thật sự là hiếm có, có thể no bảy phần đã là không tệ, vậy mà cô không chỉ ăn no, còn có thể lấy lương thực đổi thứ khác, làm sao có thể khiến người ta không khâm phục chứ.
Anh nói: "Được, nếu cô muốn bột mì, có thể đến tìm tôi, ở chỗ này của chúng ta không trồng nhiều lúa mì."
Lời này... Sở Thấm không thể từ chối.
Cô thích thức ăn làm bằng bột mì, nhưng đôi khi rất khó mua.
Bèn gật đầu: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa. À đúng rồi, tôi trả tiền hạt điều cho anh."
Nói xong cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy tiền.
Kỷ Cánh Diêu lại nhìn một vòng nhà chính và sân nhỏ, luôn cảm thấy ở đây thoải mái hơn ở nhà mình rất nhiều.
Nhà cô nằm ở trên đỉnh đồi, gió thổi nhẹ, mang theo cảm giác mát mẻ, dưới chân đồi là nước chảy róc rách, kế đó là dòng suối. Trong viện có bốn vại nước lớn, cây cỏ tươi tốt, không chỉ bên cạnh có cây, mà trong sân cũng có mấy cây.
Như vậy, mùa hè làm sao không thoải mái.
Anh nhìn quanh nhà chính lần nữa.
Đồ đạc trong nhà Sở Thấm rất ngăn nắp, so với lần trước mình đến, không mua thêm gì cả, nhưng thứ nên có đều có, không kém gì so với những nhà trong thành phố.
Ngay lúc Kỷ Cánh Diêu đang cảm khái có một mình mà cô cũng có thể sống tốt như vậy, thì Sở Thấm cầm tiền ra.
Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
Kỷ Cánh Diêu chỉ nói: “Năm đồng là được.”
Sở Thấm trợn to mắt: "Anh đùa tôi à, mấy thứ này chỉ năm đồng thôi ư? Chỉ riêng hạt điều thôi, chắc cũng hơn năm đồng rồi. Nếu giá đúng như thế thật, lần sau về anh mang cho tôi nửa bao hạt điều và nửa bao bánh bích quy, sẽ không quá hai mươi đồng."
Kỷ Cánh Diêu: ". . . "
Anh sửng sốt một lúc, sau đó cười vui vẻ nói: “Cũng không phải là không thể, nếu cô chịu đưa cho tôi hai mươi đồng thì được thôi."
Sở Thấm nhíu mày, không theo kịp ý của anh.
Nhân lúc cô đang không chú ý, Kỷ Cánh Diêu mỉm cười, rút tờ năm đồng từ trong tay cô, sau đó rời đi.
"Này..."
Sở Thấm giật mình, suy nghĩ một lúc, đi vào nhà bếp lấy một con thỏ hun khói, rồi gói một túi nhộng ve vừa mới chiên xong kín đáo nhét cho anh, nhiêu đó là trả đủ.
Kỷ Cánh Diêu bất lực nhìn cô, cuối cùng cũng nhận lấy rồi rời đi.
Nếu anh không nhận, sợ là lần tới cô sẽ không nhận đồ của anh nữa.
Nhưng, vẫn có chút tiến triển đúng không, đổi lại là lúc trước, Sở Thấm sẽ không nỡ cho anh thứ như thịt và nhộng ve.
Chờ anh đi rồi, Sở Thấm rốt cuộc thả ga, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Hạt điều này thực sự ăn rất ngon, mang mùi thơm ngọt ngào đặc trưng, ăn không bị chát hay đắng.
Túi hạt điều này nặng năm sáu cân, Sở Thấm tính cất vào hộp sắt, như vậy mới không bị ẩm ướt.
Bánh bích quy thì ngược lại, Sở Thấm cảm thấy loại bánh bích quy này có chút giống với bánh bích quy cô làm khi chơi trò chơi, hương vị khi ăn cũng không khác nhau nhiều.
Cô gật đầu, vỗ nhẹ lên miếng bánh bích quy.
Ừm, không tệ, từ nay về sau cô có thể yên tâm lấy bánh bích quy của hệ thống ra ăn, bởi vì bữa sáng cô có bánh gạo đường đỏ, nên thời gian này để dành được ít bánh bích quy.
Buổi chiều, Sở Thấm nằm trên chiếc ghế xích đu trong nhà chính, ăn hết hạt điều này đến hạt điều khác.
Cô đã cất chiếc đệm lông thỏ đi, bây giờ chiếc ghế tre lạnh như băng, nằm rất thoải mái.
Gió nhẹ phe phẩy, mang theo hơi mát, xua tan hơi nóng trên người, ngay cả tiếng ve kêu không ngớt cũng cảm thấy êm tai hơn rất nhiều.
Sở Thấm từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Bước vào tháng bảy.
Vốn tưởng mùa mưa đã qua, nhưng không ngờ sau tháng bảy, ông trời lật mặt nhanh như trẻ sơ sinh vậy, giây trước còn nắng chang chang, giây sau mây đen đã che kín trời, không lâu sau đã có sấm chớp, mưa như trút nước, rất không cho người ta mặt mũi.
Sở Thấm bị thời tiết thất thường làm cho bối rối, mỗi lần thấy sắc trời thay đổi là cô sẽ vứt cuốc, vội vàng chạy về nhà thu quần áo.
Cô như vậy, những người khác cũng như vậy.
Dù sao gần đây trong thôn không có nhà nào là quần áo không bị ướt, nhà họ Hoàng bởi vì ôm may mắn trong lòng mà không kịp thu quần áo, hai cái đệm đều bị mưa to làm ướt.
May là lúc đó đang giữa hè, nếu không ban đêm ngủ đã c.h.ế.t cóng rồi.
Vì đang vào thời điểm lúa sinh trưởng, ruộng không thể có nhiều nước, nên ngày nào người trong thôn cũng phải đi tháo nước.
Đúng vậy, tháo nước.
Sở Thấm cũng phải làm, năm ngoái và năm trước là gánh nước, ngày này qua ngày khác, hết xô này đến xô khác. Năm nay thì tháo nước, mặc cơn mưa tầm tã, cô vẫn tháo nước trên đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận