Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 160


Trương Phi Yến vẫn hơi sợ hãi, lỡ như Sở Thấm quá thông minh, nhìn thấu cô ấy thì phải làm sao?
Cô ấy do dự suốt mấy ngày, cuối cùng còn chưa tìm tới cửa đã thấy Sở Thấm tới nhà đội trưởng Hàn.
Sở Thấm ra khỏi nhà là một chuyện hiếm có, mà ra khỏi nhà lại không tới nhà chú út lại càng là chuyện khó tin hơn.
“Đội trưởng, tôi có việc muốn hỏi ông.”
Trương Phi Yến chỉ nghe được câu này lúc Sở Thấm đứng ngoài cửa nói, sau đó cô đi vào trong sân rồi vào nhà chính, lúc này Trương Phi Yến hoàn toàn không nghe được cô nói cái gì nữa.
Tại nhà chính nhà họ Hàn.
Hàn Định Quốc tò mò: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Sở Thấm tới hỏi chuyện con kênh, đúng là ông ấy đang suy xét xem bao giờ thì tu sửa con kênh trong nhiều ngày nay.
Chắc chắn phải tu sửng kênh nước và cả đập chứa nước.
Tất nhiên, trước khi tu sửa kênh phải sửa đập chứa nước, hoặc là vừa sửa kênh vừa sửa đập chứa nước.
“Tôi chỉ hỏi thôi.” Sở Thấm không trả lời, cô tiếp tục trình bày: “Có phải thôn chúng ta cũng cần phái người đi đào đập chứa nước đúng không?”
Hàn Định Quốc: “… Đúng vậy, chúng ta cần cử vài người trong thôn đi đào. Nếu cô muốn thì cũng có thể tới đăng ký, tôi nghe nói trong thôn đang thống kê nhân số.”
Sở Thấm cau mày: “Nói cách khác là bây giờ mới đang tiến hành tới bước thống kê nhân số thôi ư? Vậy phải mất bao lâu nữa thì đào đập chứa nước, không lẽ phải kéo dài tới cuối năm?”
Hàn Định Quốc nhấp một ngụm nước, đáp: “Cài này… Hiệu suất làm việc ở thôn chúng ta không thấp như vậy đâu, cùng lắm chỉ kéo dài khoảng bảy, tám tháng thôi.”
Sở Thấm: “…”
Cô trừng mắt nhìn, vậy mà còn nói là không thấp ư?
Thống kê nhân số cũng phải mất tới vài tháng.
Điều mà Sở Thấm không biết chính là còn phải sắp xếp, còn phải thăm dò, tất cả những công việc ấy đều được đưa vào hoàn thành trong mấy tháng này.
Nhưng Sở Thấm hiểu rằng việc đào kênh nước là chuyện không thể trì hoãn lâu, thà đào một đoạn còn hơn. Tranh thủ lúc giờ còn chưa khởi công, đất không quá cứng, nếu sắp xếp người đào thì có lẽ vụ mùa năm nay sẽ bội thu.
“Vậy chúng ta không thể sửa kênh nước trước được ư?” Sở Thấm vội hỏi: “Nếu làm hai việc cùng một lúc sẽ rất bận rộn.”
Hàn Định Quốc trợn trắng mắt, sao làm được?
Ban đầu ông ấy không muốn Sở Thấm tham gia vào chuyện này, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, Sở Thấm cũng là thế hệ sau được ông ấy coi trọng nhất nhì trong thôn, lại còn là chiến sĩ thi đua. Vậy nên ông ấy đành kiên nhẫn giải thích với cô: “Công cụ dùng để đào đập chứa nước… Nếu có thể mượn dùng thì việc sửa kênh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Sở Thấm như bừng tỉnh, thảo nào, thì ra là vậy.
Sở Thấm hỏi lại: “Chúng ta không thể tự làm được ư?”
Hàn Định Quốc ngạc nhiên: “Tại sao phải tự làm? Có thể mượn thì cứ mượn, như vậy không phải tốt hơn ư? Dù sao công cụ đào đập chứa nước cũng không chỉ có một bộ, chúng ta cũng không cần bộ công cụ lớn nhất.”
Sở Thấm nghẹt thở, cứng họng không nói được lời nào.
Khoan đã, mình tự làm có thua kém gì đồ đi mượn người khác không?
Tuy là Sở Thấm cảm thấy không hiểu nổi nhưng vẫn cố đề nghị: “Đội trưởng, tôi thấy năm nay có gì đó không ổn, sợ là thời tiết còn tệ hơn năm ngoài, hay là cứ đào trước đi.”
Hàn Định Quốc cau mày: “Cô thì hiểu gì, chuyện này không nên nói bừa.”
Tất nhiên Sở Thấm không thừa nhận mình đang nói bừa, cô tỏ vẻ rầu rĩ: “Tôi thường xuyên lên núi, tôi phát hiện gần đây lượng nước trên núi đang giảm dần.”
Thật ra Sở Thấm cũng rất ngạc nhiên, đúng là năm nay sẽ có hạn hán nhẹ, sản lượng lương thực giảm, nhưng hoàn toàn không đến mức xảy ra nạn đói.
Sở Thấm đến từ mạt thế, người từng trải qua thiên tai rất nhạy cảm về phương diện này. Cô vẫn cho rằng năm nay sẽ thiếu nước, thậm chí còn không đủ nước cho sinh hoạt.
Hàn Định Quốc khiếp sợ: “Thật sao?”
Sở Thấm gật đầu đáp: “Sao tôi phải lừa ông? Ông cứ tự đi xem là biết ngay.”
Sau đó Sở Thấm còn nói thêm: “Tôi nghe nói năm ngoái sản lượng của thôn chúng ta xếp thứ hai thị trấn? Từ trước tới giờ toàn xếp thứ tư thứ năm, năm nay không cố gắng gỡ gạc thì thật đáng tiếc.”
Hàn Định Quốc xao động.
Nhưng cũng chỉ bị thuyết phục một chút mà thôi.
Bây giờ sắp xếp người đi làm rất khó, nếu bố trí thật thì chắc chắn người trong thôn sẽ lại phàn nàn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận