Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 162


Trần Thiên Chương là một người biết cách xử lý quan hệ, thấy Dương Tiểu Hưng lớn tuổi hơn anh ta nhiều mới khẽ gật đầu rồi chìa tay ra: “Chào anh Dương, tôi tên là Trần Thiên Chương, anh gọi tôi Tiểu Chương là được.”
Dương Tiểu Hưng biết anh ta nhờ Hồ Uy nên cực kỳ nhiệt tình: “Chào cậu, mau vào đi, đừng khách sáo.”
Ba người bước vào sân, khoảnh sân không lớn lắm, xung quanh trồng khá nhiều cây, phía chân tường còn trồng mấy cây hành tỏi, chỉ là không tốt lắm. Ngoài ra phòng chính và hai phòng phụ hai bên trông nhỏ gọn nhưng khá nhã nhặn.
Trần Thiên Chương đóng cửa lại rồi nói rõ mục đích anh ta đến.
Dương Tiểu Hưng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên cậu mua nhiều lương thực thế?”
Trần Thiên Chương vẫn nói một kiểu: “Ông tôi lớn tuổi rồi nên hay lo lắng, thỉnh thoảng lại nghĩ lung tung, những lúc không tỉnh táo cứ cảm giác không có cơm ăn nên bây giờ chỉ muốn ôm lương thực đi ngủ luôn thôi.”
Dù Dương Tiểu Hưng không hiểu gì nhưng Trần Thiên Chương có công ăn việc làm ổn định, không thiếu tiền nên cũng không hỏi thêm nữa.
Ông ấy biết rõ mục đích của anh ta, nghĩ ngợi rồi mới nói: “Người anh em này, để tôi nghe ngóng giúp cậu xem, chuyện này của cậu cũng dễ xử lý. Chỉ là cậu đến hơi muộn, đáng ra nên đến ngay sau khi thu hoạch mới thu mua thì được hơn, bây giờ mà mua thì giá hơi đắt một chút.”
Hồ Uy gật đầu: “Nếu cậu đợi được thì đợi hẳn đến mùa thu hoạch năm sau đi, có thể tiết kiệm chút tiền.”
Trần Thiên Chương vội nói: “Không đợi được nữa rồi, ngày nào ông tôi cũng lẩm bẩm, đợi nữa chắc tôi phiền c.h.ế.t mất. Hầy, càng già càng cố chấp, đúng là càng già càng trẻ con, bây giờ tôi phải chiều theo ý ông.”
Dương Tiểu Hưng cười ha ha: “Người anh em hiếu thảo quá.”
Vẻ mặt Trần Thiên Chương bất đắc dĩ: “Ông lớn tuổi rồi nên cũng phải chiều một chút. Với cả mua lương thực cũng tốt, nghe lời người già nói cũng chẳng sai.”
Câu nói này rất có lý nên Dương Tiểu Hưng và Hồ Uy đều gật đầu.
Sau đó ba người trò chuyện nửa buổi sáng, đợi đến trưa mua thịt rượu về, chưa đến một ngày đã đổi thành gọi “anh Tiểu Hưng” và “Thiên Chương” rồi.
Dương Tiểu Hưng là người cực kỳ nghĩa khí, tự giác nhận xử lý chuyện này cho Trần Thiên Chương, dốc sức giúp anh ta.
Ông ấy nghĩ không thể mua trong thôn mình, cũng không thể tự mình đi mua mà phải qua tay hai người nữa, như thế sau này mà có chuyện gì cũng không đổ lên đầu ông ấy được.
Trần Thiên Chương cũng không keo kiệt, anh ta mang một chai tinh chất mạch nha đưa cho Dương Tiểu Hưng.
Dương Tiểu Hưng vui mừng, tinh chất mạch nha cực kỳ tốt, không có tem phiếu thì không thể mua được, thầm nghĩ bây giờ mình có không vui cũng không được, đã lấy của người ta rồi thì phải làm giúp người ta.
Ông ấy thầm nghĩ phải chia phần tinh chất mạch nha này ra làm ba, một phần cho nhà mình, một phần cho nhà chị cả, phần còn lại cho Sở Thấm.
Hôm mùng hai Sở Thấm lại mang hai cân thịt heo đến, mùng hai tháng giêng là ngày về nhà ngoại nên có thể xem như Sở Thấm đưa tặng thay mẹ cô, lúc đó Dương Tiểu Hưng đã muốn lấy gì đó tặng lại cho cô rồi.
Sở Thấm ở thôn Cao Thụ vẫn không biết mình sắp có tinh chất mạch nha, còn là tinh chất mạch nha mà Trần Thiên Chương tặng cho cậu của cô nữa.
Hôm qua cô đã nói chuyện với đội trưởng Hàn, đến hôm nay mà đội trưởng Hàn vẫn không có động thái gì.
Sở Thấm nghĩ có nên tìm bí thư chi bộ thôn để nói chuyện hay không.
Nhưng không nên làm phiền hai người cùng một chuyện, công việc về thủy lợi do đội trưởng Hàn quản lý, nếu cô tìm bí thư chi bộ thôn có vẻ sẽ không hay lắm nhỉ?
Khó có lúc Sở Thấm nhanh nhạy trong chuyện quan hệ đến vậy.
Cô thầm nghĩ đợi thêm mấy ngày nữa, bây giờ vẫn còn sớm.
Thế là cô đợi ở nhà nhưng cũng không để mình rảnh rỗi, nhân lúc Hoàng Đậu Tử lên núi, vợ chồng nhà họ Hoàng không ở nhà, cô cầm cuốc ra xới hai mảnh ruộng khoai lang lên.
Thời tiết này mà đi đào khoai cũng hơi vất vả, chuyện vất vả nhất không phải là đào đất mà là ủ phân.
Ủ phân nghĩa là phân chuồng, cô đã nộp chất thải của hai con heo trước cho thôn rồi, nhưng hai con mới được nuôi này thì chưa.
Trong nhà còn có chất thải của gà nữa, bây giờ nhà có nhiều gà, ngày nào cũng tích góp lại cũng tích tiểu thành đại.
Sở Thấm đeo khẩu trang, cố chịu mùi hôi thối xử lý xong phân bón. Hôm nay dù cô đói đến mức bụng sôi sùng sục nhưng cô vẫn không có tâm trạng để ăn.
Nhiệt độ không khí dần tăng cao, mấy ngày rồi thôn Cao Thụ không có tuyết rơi.
Sở Thấm mất nửa ngày để xới hết đất lên, nửa ngày còn lại xử lý xong phân bón.
Lúc chạng vạng tối, khi cô tắm rửa xong chuẩn bị giặt quần áo thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
“Cốc cốc cốc…”
“Sở Thấm có ở nhà không?” Có người gọi.
“Có đây, đợi một chút.” Sở Thấm bỏ quần áo xuống, nghe thấy tiếng nói thì hơi nghi ngờ, có vẻ là Trương Phi Yến.
Đúng là Trương Phi Yến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận