Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 366


Sau khi Dì cả Dương nói xong, bà ấy uống miếng nước, suy ngẫm một lát: "Đây là việc sớm còn hơn muộn, vừa lúc mai là tiết Thanh Minh, ngày mai dì sẽ dẫn cháu đi Hoa Khê hỏi xem sao, họ đồng ý thì xong, vẫn không đồng ý thì phải trong huyện, tìm tổ công tác của phụ nữ."
"Đúng rồi." Dì cả Dương suy nghĩ: "Tới lúc đó phải theo Kim Kim và Kim Ngọc, kêu thêm cậu út của cháu nữa. Nếu được thì bảo cậu út của cháu dẫn bà ngoại theo luôn.
Tất nhiên, thật ra bà ngoại của cháu cũng khá tốt, rất tốt với người nhà. người này nói đến cùng kỳ thật còn khá tốt, là đối người trong nhà hảo. So với nhà họ Kim thì chúng ta mới là người trong nhà, bà ấy có thể dốc sức gấp mười hai lần trong chuyện đối ngoại.
Nhiều lúc bà ấy dùng ba phần sức lực để càn quấy vô lý, thím nhìn còn thấy sợ. Mà bà ấy cứ thích chuyện kiểu này, cháu chỉ cần lộ ra một ít, thím nghĩ bà ấy sẽ tự mình nói muốn nhận chuyện này.”
Sở Thấm trừng lớn đôi mắt.
Không ngờ, hoá ra bên cạnh cô ngọa long tàng hổ.
Cô còn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, hoá ra có rất nhiều người còn mạnh mẽ hơn cô.
Sở Thấm vội vàng nói: "Vậy cháu phải đi về để chuẩn bị cho tốt.”
Chuẩn bị gì? Tất nhiên là chuẩn bị cho bài phát biểu bùng nổ vào ngày mai.
Đến lúc đó cảm xúc phải dồi dào hào hùng, biểu cảm nghiêm túc. Bài phát biểu phải hùng hồn nhiệt huyết, tình cảm dạt dào.
Ra sức làm một bé gái mồ côi đang phẫn nộ, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nói lý lẽ và hiếu thảo.
Uầy, vừa nhìn là thấy một bông sen trắng bị bắt nạt rồi.
*
Trong khoảng thời gian mèo trốn trong nhà vào mùa đông kia, Sở Thấm đọc được một câu thơ: Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng*.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
(*) Trích từ bài thơ Thanh Minh của Đỗ Mục: Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Theo lý mà nói, thời tiết trước sau thanh minh hẳn là "mưa rơi lất phất", nhưng mà trước sau thanh minh năm nay lại đều là trời nắng.
Trong xanh đến mức nào?
Sở Thấm phát hiện đất đai bên cạnh sân nhà mình bắt đầu khô nứt, phải biết rằng gần nhà cô cỏ cây tràn ngập, Sở Thấm thường xuyên mang một số loài cây từ trên núi về trồng trong sân gần đó, nhưng hôm nay chỉ có dùng cuốc đào sâu mới có thể nhìn thấy đất đai mang theo hơi nước.
Lượng nước sông Thượng Khê cũng đang giảm xuống, tuy rằng năm ngoái và đầu năm nay gặp tuyết lớn, nhưng không có nước mưa bổ sung, lượng tuyết lớn hơn nữa cũng có ngày phải bốc hơi sạch sẽ.
Đội trưởng Hàn bắt đầu dẫn người đi quan sát lượng nước của đầm nước và dòng suối nhỏ gần đó, ông ấy đánh dấu mấy địa điểm, cảm thấy năm nay cho dù khô hạn nhưng miễn cưỡng một chút vẫn còn có khả năng không đói bụng thì thoáng yên lòng.
Ông ấy về đến nhà, bởi vì chuyện hạn hán thiếu nước giống như d.a.o phay sắc bén treo trong lòng, ông ấy căn bản không chú ý chuyện tảo mộ tổ tiên nhà mình.
Chờ ông ấy lấy lại tinh thần thì đã đến tiết thanh minh.
Cũng may đội trưởng Hàn có một người vợ và con trai cũng khá tài giỏi, sắp xếp chuyện tảo mộ rõ ràng.
Con trai của đội trưởng Hàn tên là Hàn Xuân Lai, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Ngoài ra còn có một trai một gái, con trai thứ hai tên là Hàn Thắng Lợi, con gái nhỏ tên là Hàn Nguyên Anh.
Nghe nói hai người con trai có cái tên như vậy là vì được sinh ra vào đầu xuân và khi chiến tranh thắng lợi nên mới đặt một cái tên như vậy, Sở Thấm lật xem trí nhớ nhớ tới việc này bèn cảm thấy đội trưởng Hàn thật sự quá qua loa.
Lúc này, Hàn Định Quốc đang ăn cơm, con trai cả Hàn Xuân Lai mang đến cho ông ấy một tin tức lớn.
"Cái gì?!"
Hàn Định Quốc nhất thời đứng dậy, con ngươi trừng đến muốn rớt ra ngoài, chiếc đũa trên tay "Lạch cạch" một tiếng đập ở trên bàn.
Ông ấy xoa xoa lỗ tai, lại hỏi: "Xuân Lai chờ chút, con nói Sở Thấm vừa mới làm gì?"
Hàn Xuân Lai nói: "Bởi vì cha không có ở nhà, chị ấy nhờ con xin nghỉ giúp, chị ấy nói chiều nay chị ấy có việc cầm đi Hoa Khê một chuyến, là chuyện quan trọng. À, còn nói báo trước một chút, sợ là chị ấy sẽ phải đánh nhau với công xã bên kia."
Hàn Định Quốc nghe xong, suýt nữa ngất xỉu.
Làm sao ông ấy không biết Sở Thấm muốn làm gì, rõ ràng cô vẫn đang nghĩ đến việc dời mộ mẹ mình.
Nói Sở Thấm hiếu thuận cũng đúng là rất hiếu thuận, đã một năm trôi qua còn giữ chuyện này không buông. Thật ra trong mắt ông ấy, người đã qua đời rồi, chôn ở đâu cũng vậy, mỗi dịp Thanh Minh hàng năm đi tảo mộ quét dọn một chuyến là được rồi, cần gì phải ầm ĩ lên chứ.
Sở Thấm kiên cường.
Nhưng chính là quá mức kiên cường, Hàn Định Quốc lúc này mới vô cùng lo lắng.
Rõ ràng chính là đi gây sự mà!
Không thì cũng chẳng nói cái m.ô.n.g quyết định cái đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận