Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 209


“Đây là sách lớp 6, cháu hãy mang về mà đọc.” Bí thư chi bộ thôn nói.
Sở Thấm không khỏi nhếch miệng cười: “Vâng, nhất định cháu sẽ bảo quản kỹ càng.”
Bí thư chi bộ thôn: “Ôi chao! Cháu làm việc mà chú còn có thể không yên tâm ư? Không sao đâu, khi nào đọc xong thì trả lại là được.”
Sở Thấm ra sức gật đầu, cẩn thận ôm mấy quyển sách về nhà.
Đêm đã khuya, Sở Thấm làm việc rửa mặt xong xuôi, cuối cùng cũng ngồi trước bàn lật sách ra. Cô đốt hai đèn đầu, cố ý để xa một tí kẻo bất cẩn làm cháy sách.
Sở Thấm hào hứng lật sách ra đọc. Ừm, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên. Ừm, đọc từng chữ một... Ừm, không có gì bất ngờ, cô đọc không hiểu.
“Chuyện gì thế này?” Sở Thấm buồn bực. Nguyên chủ không phải học hết tiểu học. Nếu học tiếp là lên cấp hai, học mấy quyển sách này.
Cô bắt đầu điều động kiến thức trong não bộ, nhưng lại bất ngờ phát hiện mấy kiến thức này là do mình tự biết. Đúng vậy, đều biết được. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, thậm chí còn có thể học thuộc lòng bài giảng của giáo viên ở trên lớp, nhưng không tài nào hiểu nổi.
Lần này Sở Thấm đã hoàn toàn hóa đá. Hóa ra cô mù chữ thật.
Chẳng lẽ là vì “kiến thức” là đặc biệt? Cho nên cô không thể nào tiếp thu toàn bộ giống như ký ức? Hóa ra trên người mình vẫn còn ẩn giấu chuyện quan trọng như thế mà mình lại chẳng hề phát hiện.
“May quá! May quá!” Sở Thấm vui mừng vì mình phát hiện ra sớm, coi như vẫn có thể bổ sung, chứ không đến nỗi mù tịt.
Nhưng có lẽ cô nên bắt đầu đọc từ sách tiểu học. Vai của Sở Thấm từ từ hạ xuống.
Cô khép quyển sách lại, rồi cởi giày ra trèo lên giường kéo chăn lên bắt đầu ngủ. Không vội, không vội, thời gian vẫn còn nhiều. Sở Thấm an ủi bản thân, sau đó dần thiếp đi, cả đêm không mộng mị.
Thời gian dần trôi qua, chớp mắt Hàn Định Quốc đã chở đầy phân bón quay về.
Là một trong những tài sản quan trọng nhất trong thôn, phân bón được đặt ở nhà kho thôn. Cửa được khóa tận ba ổ, ngay cả cửa sổ cũng đóng thêm vài tấm ván.
Mỗi lần khi đi ngang qua nhà kho thôn, Sở Thấm đều khịt mũi ngửi, sau đó chê bai một tiếng.
Khó ngửi quá! Mùi hương đó thật “tuyệt”. Mùi này rất kỳ quái, nói sao nhỉ, Sở Thấm cảm thấy nó kỳ quái kích thích.
Hơn nửa tháng nữa lại trôi qua, mấy con mương quan trọng trong thôn đã được sửa xong. Cũng chỉ còn lại hai phần ba là chưa được sửa chữa.
Quan trọng nhất là con mương nằm ở đoạn đường từ thôn Cao Thụ đến sông Thượng Kê cũng đã sửa được một nửa. Nhưng càng đến gần sông Thượng Khê thì càng khó sửa, e rằng chặng đường phía sau cần phải tốn hơn gấp đôi nửa chặng đường phía trước.
Bởi vì có đá tảng, nên mấy người Sở Thấm đã gặp phải trở ngại, đành phải đợi đội trưởng Hàn giải quyết xong mới đào tiếp được.
Sở Thấm lại quay về đồng ruộng, bắt đầu làm lụng.

Cậu út Dương gặp phải vấn đề khó khăn trong nghề. Lần đầu tiên người tài giỏi trong việc buôn đi bán lại như ông ấy phát hiện có thứ vướng tay vướng chân đến thế.
Đúng vậy, sói hoang thật sự rất hóc búa.
Bạn nói nó không đáng giá đúng không? Nhưng nó lại là thịt.
Bạn nói nó không đáng giá đúng không? Nhưng đây lại là thịt mà người ta chê nhất, ngay cả mẹ ông ấy cũng chướng mắt.
Ngày thứ hai cậu út Dương lấy được sói hoang đã mang nó đến Hồ Uy – đối tác từ trước đến nay. Hai người hút thuốc hồi lâu vẫn không nghĩ ra nên bán con sói hoang này cho ai, với giá bao nhiêu.
“Tôi nói này, anh kiếm đâu ra hai con sói hoang này vậy?” Hồ Uy nhả khói ra, nhíu mày hỏi.
Cậu út Dương xoa mặt: “Chuyện này không thể nói được. Tôi đã đồng ý với người ta rồi, anh cũng biết chúng ta làm nghề này một số chuyện không thể nào hỏi cặn kẽ.”
Hồ Uy cũng biết người anh em này của mình nặng tình nặng nghĩa. Nếu ông ấy không nói, Hồ Uy cũng không hỏi. Chẳng qua là chuyện này ông ta muốn biết nên đã thuận miệng hỏi một câu.
Ông ta tò mò, có để đ.â.m sói hoang thành thế này, coi như đã mất đi giá trị lớn nhất của sói hoang, cũng giỏi đấy.
“Thứ này không dễ bán, giá anh dự tính vẫn hơi thấp, mười cân thịt sói hoang cũng không bằng một cân thịt heo.”
Cậu út Dương nghĩ tới nghĩ lui đã đưa ra quyết định, nếu không bán được giá bình thường thì phải bán lỗ thôi. Nhưng trong số những người ông ấy quen biết đều không cần sói hoang, đành phải sang tay mang đến chợ đen của huyện.
Một khi mang đến chợ đen, có thể đổi được cái gì thì phải dựa vào số phận. Có khi là mấy chục cân khoai lang, hoặc là nửa cân gạo.
Dù sao thì sói hoang cũng đã chết, sẽ có mùi hôi nên mình phải chịu. Vì vậy trước khi nó biến chất bị người ta ép giá cũng là chuyện thường tình. Cậu út Dương chỉ đổi hai con sói hoang được hai mươi cân khoai lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận