Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 231


Thật ra, theo phương pháp mà bên trên đưa ra thì toàn bộ số vật nuôi dư thừa trong nhà ngay tại lúc này đều phải kéo đến trại chăn nuôi, sau đó đội sản xuất sẽ phụ cấp công điểm.
Trại chăn nuôi của thôn Cao Thụ có chuồng heo, trang trại gà và chuồng lừa, dê, bò, vân vân. Dù là gà, vịt, heo hay bất cứ thứ gì, trong thôn đều chấp nhận.
Nhưng mà mỗi nhà có thể nuôi năm con gà, đây thuộc về tư nhân và không được phép nuôi thêm.
Quy định này mới nghe thì rất không hợp thói thường, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một chút thì dường như cũng có một phen đạo lý.
Niên đại này là niên đại thưa thớt lương thực, là niên đại không có đồ ăn, khống chế số lượng gia cầm chính là để ngăn cản người và động vật tranh giành thức ăn.
Khi Sở Thấm nghe nói trong thành phố không cho nuôi một con gà nào thì cả người cô cảm thấy cân bằng hẳn, tuy phải g.i.ế.c một ít nhưng cô vẫn có thể giữ được năm con mà.
Sở Thấm rất may mắn, dù sao cô cũng là người duy nhất trong nhà nên được tính là một nhà. Ở những gia đình khác, có mấy người chỉ sở hữu chung năm con gà, mà chi riêng cô có năm con gà rồi.
Ngay cả thím Sở cũng vô cùng ghen tị.
Trong thôn cũng không thiếu người đỏ mắt, nhưng cảnh tượng Sở Thấm đám hai người đàn ông to cao hồi năm ngoái vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Trong mấy ngày này, hình tượng mạnh mẽ của cô cũng đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Mà tính cách Sở Thấm trời sinh lãnh đạm, nhìn đã biết là không dễ chọc, thế là không có ai muốn đụng vào vị tôn sát thần như cô cả.
Thím Sở không biết thanh danh hiện tại của Sở Thấm ở trong thôn như thế nào, trước kia cảm thấy thanh danh này không tốt, phải nghĩ biện pháp cải thiện một chút.
Hiện tại, bà ấy lại cảm thấy thanh danh này không tệ, dù sao có rất nhiều người không ưa gì Sở Thấm, nhưng không có ai dám trêu chọc cô cả.
Thanh danh thế nào không quan trọng, miễn là có lợi ích đến tay thì cuộc sống sẽ trôi qua thoải mái.
Thím Sở cười cười nói: "Cũng đũng, trọng lượng heo nhà cháu cũng sắp đến thời điểm xuất chuồng rồi, vậy cháu tính g.i.ế.c cả hai con à?"
Sở Thấm gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: "Cháu chỉ g.i.ế.c một con thôi. Cháu đanh định nhờ đội trưởng Hàn hỗ trợ liên hệ với bên nhà máy thịt, đến lúc đó để nhà máy thịt kéo một con đi."
Thím Sở suy tư một lát: "Nếu vậy thì cháu cũng có thể trực tiếp giao cho trong thôn mà."
Sở Thấm vội hỏi: "Là sao ạ?"
Thím Sở nói: "Nhà máy thịt lấy heo thì đưa cho cháu tiền và phiếu, còn nếu trong thôn lấy heo thì trả cho cháu công điểm.
Cuối năm cháu dùng công điểm đổi lương thực, đổi tiền. Mặc dù giá chuyển đổi có lẽ sẽ không bằng giá của nhà máy thịt, nhưng heo nhà cháu kéo đến là có thể g.i.ế.c lấy thịt ngay, còn của người trong thôn thì sợ là phải nuôi thêm một hai tháng nữa mới có thể xuất chuồng."
Sở Thấm cắn môi nghĩ nghĩ: "Ý của thím ý là bảo cháu bán cho trong thôn để lấy chỗ tốt sao?"
Thím Sở lộ ra vẻ mặt trẻ con là dễ dạy: "Tính tình cháu có chút cứng rắn, mà chúng ta lại sinh hoạt ở nông thôn, cho dù như thế nào cũng không thể trở mặt với quá nhiều người.
Ôi! Càng ngày thím càng không hiểu chính sách bây giờ ra sao, nhưng thím còn nhớ rõ thời điểm đánh địa chủ, phân chia giai cấp lúc trước, đã có người bởi vì loại duyên cớ này mà bị chia thành trung nông, rõ ràng người ta bị kẹt ở giữa, nói là bần nông cũng được."
Người ta thường nói người già thành tinh. Thím Sở còn chưa già đâu, nhưng bằng mấy chục năm từng trải trong cuộc sống và trí tuệ cũng đã tìm ra được bộ lý thuyết sống cho riêng mình.
Bà ấy nghĩ đến chuyện cha mẹ của Sở Thấm đều đã mất, tính tình cô thì lãnh đạm, kỹ năng hòa đồng với mọi người không hiểu sao lại kém đi rất nhiều, nên chỉ có thể tự mình để bụng dạy dỗ cô cẩn thận hơn.
Sở Thấm đã hiểu, cô cũng không bài xích chuyện này, thế là gật đầu: "Được thôi, vậy cháu sẽ đưa con heo nhẹ hơn cho trong thôn."
Dù sao tiếp theo quan trọng nhất vẫn là lương thực, nếu cuối năm cô có thể kiếm được nhiều lương thực hơn nhờ con heo này thì cô cũng sẵn lòng.
Lúc này thím Sở mới yên tâm.
Sở Thấm mài con d.a.o mổ heo vô cùng sắc bén, rửa sạch trong nước rồi nhìn kỹ hơn, con deo mổ heo lóe ra ánh sáng sắc bén dưới ánh mặt trời.
Như nhớ ra điều gì đó, thím Sở lại hỏi cô: "Đúng rồi, cháu g.i.ế.c con heo còn lại kia sau đó tính xử lý thế nào?”
Sở Thấm thở dài: "Cháu định chia cho thím và dì cả cậu út một chút, còn lại thì hun khói rồi từ từ ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận