Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 420


Ăn sáng xong, đã là tám giờ ba mươi sáng.
Sở Thấm đạp xe đạp, mang gà rừng đến thôn Tịnh Thủy.
Đội trưởng Hàn từng nói tốt nhất là không nên ra khỏi thôn, nhưng đến thôn Tịnh Thủy cũng không sao, dù sao thôn Tịnh Thủy cũng ở ngay bên cạnh.
Đi đến nhà cậu út Dương, vừa nhìn thấy gà rừng, là ông ấy biết vì sao Sở Thấm đến đây.
"Cháu bẫy được à?" Cậu út Dương ước lượng, rồi hỏi.
Sở Thấm lắc đầu nói: “Hoàng Đậu Tử bẫy, đổi lương thực với cháu. Đã lâu cháu không lên núi, hôm nay rảnh rỗi, sáng sớm có đi một lúc, hái được hai cân nấm và một con thỏ rừng."
Cậu út Dương cười nói: "Thời gian này mà hái được nấm trên núi không dễ, ở thôn chúng ta gần đây nấm không mọc."
Vừa nói, ông ấy vừa nhét con gà rừng đã uể oải vào trong một cái giỏ tre, nhanh nhẹn nói: “Cháu mang đến cũng đúng lúc lắm, có một người bạn của cậu đang muốn đổi ít trứng lấy gà, vợ cậu ta sắp sinh, chuẩn bị cho thời gian ở cữ dùng”.
Bà Dương đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Con đúng là đồ vô lương tâm, vợ con cũng mang thai được ba tháng rồi, phải để dành cho vợ chứ."
Cậu út Dương nghe thấy mẹ mình nói vậy thì đau đầu, quay người lại, bất lực nói: "Tại tuần trước con hứa với họ rồi, hôm qua Lưu Chi mới kiểm tra ra. Với lại, mẹ nhìn con gà rừng này đi, không đến mai thì chết, làm gì đợi được đến khi vợ con ở cữ."
Sở Thấm: "..."
Cô hé miệng, ngạc nhiên nói: "Không phải chứ, cậu út, sao lá gan cậu lớn thế? Giờ là tình huống gì, cậu mợ cậu lại dám có con."
Bị tiểu bối hỏi như vậy, mặt cậu út Dương đỏ lên, hiếm khi xấu hổ, giải thích: "Cháu nói vậy là sao, cậu cũng không cố ý, chỉ là vừa khéo thôi, lẽ nào việc có bầu cứ không muốn là được à."
Sở Thấm ho nhẹ một tiếng, quyết định lần sau đến sẽ mang theo báo cho cậu út.
Trước đây cô có đọc báo, trên báo có đưa tin trong nước có một nhà máy cao su sử dụng dây chuyền sản xuất riêng để sản xuất bao cao su.
Cậu út Dương cũng bối rối, chân mày nhíu chặt lại: "Có điều chuyện này cũng đáng lo thật, may là ban đầu cậu nghe lời của cháu, mua rất nhiều lương thực về, có thể chống đỡ đến giữa năm sau, nếu không, sợ là không giữ được đứa bé này."
Sở Thấm tiếp tục câm nín.
Bây giờ là tình huống gì, không phải nên giữ bí mật việc lương thực sao, sao cậu út Dương lại có thể tùy tiện nói ra như thế?
Đổi lại là cô, cô chắc chắn không nói cho cậu út Dương biết nhà mình còn bao nhiêu lương thực.
Chỉ là cô không ngờ, nhà cậu út Dương lại tích trữ nhiều lương thực như vậy, xem ra nhà cậu khá sung túc.
Sở Thấm không ở lại thôn Tịnh Thủy lâu, nhìn sắc trời, khoảng chừng chín rưỡi thì cô rời đi.
Trước khi đi cậu út Dương nhét cho cô một túi kẹo, là kẹo hạnh nhân đậu phộng mà Sở Thấm đã ăn trước đó.
Sở Thấm muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy kẹo hạnh nhân đậu phộng quen thuộc, cô đã nuốt nước miếng.
Cứu, muốn ăn c.h.ế.t mất.
Cậu út Dương cười to nói: “Cháu nhận đi, đây là của bạn cậu cho, chỉ có một cân thôi, cậu giữ lại một nửa, nhớ cháu thích ăn nên cho cháu nửa còn lại."
Sở Thấm nhận kẹo hạnh nhân đậu phộng, treo ở trên xe đạp, nói tạm biệt cậu xong, cô đạp xe rời khỏi thôn Tịnh Thủy.
Trên đường cô không nhịn được dừng xe lại, bẻ một miếng kẹo hạnh nhân đậu phộng, bỏ vào trong miệng.
Ừm, vẫn là mùi vị quen thuộc, hương sữa bò và quả hạnh nhân hấp dẫn c.h.ế.t đi được.
Lúc ăn tết Sở Thấm còn muốn tự làm, dù sao lúc đó trong nhà cũng có đậu phộng, sữa bò và trứng, nhưng cô không biết cách làm, nên đành hậm hực bỏ cuộc.
Lúc Sở Thấm về đến thôn Cao Thụ, đã là gần mười giờ.
Về đến nhà, Sở Thấm cất kẹo hạnh nhân đậu phộng vào tủ trong phòng ngủ, rồi ra sân sau chẻ tre.
Cô muốn chẻ tất cả số tre cần dùng để làm hàng rào trong ngày hôm nay, chỉ là...
Nhìn đống tre, khoảng gần một trăm cây, Sở Thấm có hơi hoảng.
Lúc chặt tre thì vui, nhưng lúc chẻ thì oải lắm.
Mảnh đồi lớn hơn sân sau, nếu muốn mạo hiểm và tốn sức nuôi gà, Sở Thấm chắc chắn không chỉ nuôi có mười con.
Cô ấp 18 quả trứng, bởi vì lúc này chỉ thụ tinh được 18 quả, cô muốn ấp mẻ này xong rồi lại ấp một mẻ khác.
"Soạt! Soạt! Soạt!"
Tiếng chẻ tre liên tiếp vang lên ở sân sau nhà Sở Thấm.
Chẻ được một tiếng, cô đã đổ mồ hôi ròng ròng.
Sở Thấm chẻ được một nửa xong, thở phì phò dừng lại. Nhìn sân sau lộn xộn, cô thở dài: “Đúng là không bao giờ làm hết việc."
Rõ ràng ngày hôm trước cô nghĩ dùng hai ngày này để nghỉ ngơi, ai biết hết chuyện này lại đến chuyện kia kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận