Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 466


Thôn Cao Thụ.
Sở Thấm đang chuẩn bị lên núi, tối hôm qua thím Sở có nói hôm nay lên núi gỡ bẫy rập, Sở Thấm cũng đang rảnh rỗi nên đi chung vậy.
Nếu cô lên núi một mình thì sẽ mang theo rất nhiều đồ vật, nào là cái cuốc, con dao, còn có gậy gỗ và bao tải. Tóm lại là một đống lớn, có khi còn phải để trống hai cái ba lô không gian.
Nhưng vì cô lên núi cùng với thím Sở và chú Sở cho nên Sở Thấm chỉ mang theo cái cái cuốc và d.a.o g.i.ế.c heo và đủ rồi, cô ăn thật no, còn mang theo hai quả trứng gà là lên núi.
Thật ra theo Sở Thấm nghĩ thì mấy con lợn rừng này rất thông minh, nếu muốn săn được chúng vào mùa đông tuyết rơi kín lối đi như thế này thì biện pháp tốt nhất là cứng đối cứng, trực tiếp cầm d.a.o chém!
Nhưng Sở Thấm lại không dám nói, cô sợ khi cô nói ra thì sẽ bị thím Sở và chú Sở lải nhải mấy ngày.
Cô và hai vợ chồng thím Sở không lên núi cùng nhau, hôm nay người dân trong thôn ra ngoài chơi đùa rất nhiều, nếu đi cùng nhau thì sợ là sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên họ tách ra một trước một sau lên núi.
Sở Thấm vừa đến đỉnh Thanh Tuyền thì hai vợ chồng thím Sở đã tới rồi, hiện tại họ đang đào hang thỏ.
"Sao, thím còn săn thỏ nữa ạ?" Sở Thấm thò qua, tò mò hỏi.
Năm nay rất ít thỏ, mười lần lên núi có một lần bắt được một con đã là không tệ rồi.
Thím Sở lắc đầu, đứng dậy trút đầu bao tải xuống run vài cái: "Không có, hun khói bốn năm hang đều không thấy có con thỏ chạy ra."
Sở Thấm nói ngay: "Vừa nhìn là biết không có rồi, thím nhìn bên này thử xem, cửa hang nhỏ như vầy thì làm sao sẽ có con thỏ lui tới thường xuyên chứ."
Thím Sở âm thầm tiếc nuối: "Trước kia nơi này khẳng định có rất nhiều, haizz!"
Sở Thấm âm thầm gật đầu thật mạnh.
Đúng vậy, đã có mấy lần cô tóm được mấy con thỏ ngay tại nơi này.
Chú Sở không nói chuyện, chỉ vừa đi vừa quan sát thực vật xung quanh, lần trước đến không quan sát đủ.
Sau khi bọn họ đến đỉnh Thanh Tuyền còn phải tiếp tục đi sâu vào bên trong, đi thêm hơn nửa tiếng nữa mới đến giữa cánh rừng.
Hôm nay bỗng nhiên thời tiết lạnh xuống, nhiệt độ hạ cũng không nhiều lắm chỉ gần hai ba độ mà thôi, rất nhiều người ở trong thôn không cảm giác được, nhưng ở trong núi thì sẽ cảm nhận rất rõ ràng.
Hiện tại thím Sở dùng tay ôm lấy bả vai chà lên thân thể của mình, khi nãy vừa vào núi không biết sẽ lạnh, ở bìa rừng được mặt trời sưởi ấm nên cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng mà sau khi tiến vào cánh rừng, bên trong cánh rừng âm u, hơi lạnh đến thấu xương kia làm cho người ta phải rùng mình.
"Tuyết năm nay sẽ không tới sớm so với năm trước đâu nhỉ, thím còn đoán rằng năm nay không có tuyết rơi nữa đấy." Thím Sở vừa chà xát tay vừa nói.
Sở Thấm vừa nói chuyện vừa chú ý quan sát hướng đi xung quanh: "Cũng có khả năng sẽ thật sự không có tuyết, chỉ là sẽ lạnh đến mức độ này mà thôi."
Thật sự có khả năng.
Dù sao trong không khí không có hơi nước, trên không trung càng không có thì làm sao có tuyết được chứ.
Hơn nữa Sở Thấm vẫn chưa quên, đợt thiên tai này vẫn còn kéo dài chưa tới lúc chấm dứt đâu.
Năm nay mới chỉ là năm đầu tiên.
Nếu mùa đông năm nay có tuyết thì đầu xuân sang năm trồng lương thực sẽ dễ dàng hơn nhiều, mà nhờ vậy thiên tai cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Nếu thiên tai không nghiêm trọng thì Trương Phi Yến cũng sẽ không sợ đến mức như vậy.
Hoặc có lẽ là năm nay không mưa lại còn không có tuyết, thì đầu xuân năm thứ hai gieo trồng vụ xuân sẽ trực tiếp thất bại, bởi vậy mới khiến cho thiên tai nghiêm trọng hơn một tầng.
Sở Thấm nảy ra ý định, cô quyết định nếu cô săn được mấy con lợn rừng này thì cô sẽ giữ lại cho bản thân ăn, không mang đi đổi lương thực.
Dù sao trong nhà cũng có đủ lương thực, sang năm không chỉ có khó mua lương thực mà mua thịt cũng có khả năng càng khó hơn.
Nói xong cũng suy nghĩ xong, ba người di chuyển tới vị trí đã chọn từ trước.
Vị trí là do Sở Thấm chọn, ba người đều sợ c.h.ế.t cho nên vẫn là một người ở trên cây canh gác còn hai người đi tuần dưới tàng cây rồi gỡ bẫy rập, ba người thay phiên nhau để tránh ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận