Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 116


Sở Thấm cho chó cho ăn xong, lại khóa chặt cửa, cách cái túi rồi ngồi lên chỗ ngồi phía sau: "Lải nhải thì lải nhải thôi, có thể mất miếng thịt nào sao?"
Lý Thái cười: "Khó trách mẹ em luôn nói bây giờ không có cách nào nói nổi chị.”
Sở Thấm: "Kiên trì với bản thân, c.h.ế.t cũng không hối cải, ai cũng không làm gì được em.”
Cô hiểu tính cách của mình, nói dễ nghe một chút thì là quật cường, nói khó nghe chút chính là vừa thúi vừa cứng.
Nhưng thế thì đã làm sao?
Cô không thay đổi đấy, cô thích thế có được không?
Lý Thái: "..."
Nếu mình mà như vậy thì sẽ bị mẹ đánh chết.
Sở Thấm không nói thêm gì nữa, Lý Thái là một cậu bé ngoan, mặc dù trông cậu ấy còn mạnh mẽ hơn một con gấu, nhưng người ta vẫn chưa trưởng thành đâu. Sở Thấm nghĩ thôi thì mình sẽ cố gắng không làm hư cậu ấy, đào tạo thành một nhóc phản nghịch cho dì cả.
Khi đến xã Lạc Thuỷ, Sở Thấm phát hiện lần này Kim Kim và Kim Ngọc đã thay đổi rất nhiều.
Không chỉ có vóc người cao lên, mà tính tình cũng hoạt bát hơn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nhát gan ban đầu lúc ở nhà họ Kim nữa.
Dương Lập Thu lại làm một bát hoa trứng ngọt ngào cho Sở Thấm, nói: "Coi như Kim Lão Nhị cũng không thành súc sinh, biết quay lại làm người."
Sở Thấm vội hỏi: "Người đó trả tiền rồi sao?"
Dương Lập Thu mỉm cười gật đầu, đắc chí vừa lòng nói: "Chúng ta cũng coi trọng nhà họ Kim, Kim Kim và Kim Ngọc ở đây mấy tháng mà bọn họ chưa từng hỏi han, còn cầm tiền của Kim Lão Nhị, có lẽ là hận không thể khiến chúng ta nuôi Kim Kim và Kim Ngọc thật dài thật lâu."
Nếu không phải để sau này Kim Kim và Kim Ngọc không liên quan gì đến nhà họ Kim, bà ấy sẽ không gửi thư cho Kim Lão Nhị đâu. Mặc dù bà ấy hận nhà họ Kim, nhưng cũng hiểu gốc rễ của Kim Lão Nhị nơi này. Người này còn phải gửi tiền đến trong thời gian dài mới tốt.
Sở Thấm tò mò: "Sau khi dừng tiền, nhà họ Kim có đến gây chuyện không?"
Dương Lập Thu gật đầu: "Sau khi làm loạn mấy lần thì không thấy bóng đâu, Kim Lão Nhị c.h.ế.t sống không đưa tiền thì còn có thể làm được gì."
Sở Thấm lại hỏi: "Thế Kim Lão Nhị có gửi tiền cho dì không?" Dì cả nuôi hai đứa nhỏ, hiện tại người này phải gửi tiền cho dì mới phải nhẽ.
Dương Lập Thu thở dài: "Lúc đầu dì cũng không muốn nhận tiền, dì còn suy nghĩ nếu như không nhận tiền thì liệu mối quan hệ của cha con bọn họ có thể cứ như vậy bị chặt đứt hay không. Nhưng sao có thế cắt đứt dễ như vậy được, thay vì tranh cãi để rồi cuối cùng vẫn tiện nghi cho súc sinh kia, thì dì dứt khoát tiếp tục để người này gửi tiền tới, không ai chê nhiều tiền bao giờ cả."
Là một người đặt lợi ích lên hàng đầu, Sở Thấm cảm thấy cách làm này của dì cả mình quá chính xác.
Nói xong chuyện của Kim Kim và Kim Ngọc, giọng điệu của Dương Lập Thu thay đổi, lại chuyển chủ đề tới chuyện Sở Thấm, nhắc cô đừng có cả ngày chạy lên trên núi nữa.
Sở Thấm liên tục cam đoan: "Cháu nhất định sẽ chú ý an toàn mà."
Dương Lập Thu nhớ tới ngày nhận được chân heo rừng, bà ấy bị dọa đến mức tâm can tỳ phổi thận đều đau, không nhịn được đánh chân Sở Thấm hai cái: "Cháu thích thì cứ làm đi, dù sao bây giờ cháu còn hoang dã hơn cả con trai rồi."
Bà ấy lại thở dài lần nữa.
Trong lòng bà ấy không có bao nhiêu chuyện, tương lai của Sở Thấm là một trong số đó.
Trước đó bà ấy đã từng gặp thím Sở, thím Sở nói đã từng giới thiệu đối tượng cho Sở Thấm, kết quả Sở Thấm không đồng ý, sau đó cũng bởi vì chuyện này mà Sở Thấm mới chuyển ra khỏi nhà chú thím.
Dương Lập Thu còn tưởng rằng đó là kẻ dưa vẹo táo nứt vớ vẩn nào, kết quả người ta là một đứa trẻ rất phù hợp, tuy chân có vấn đề nhưng tính cách rất tốt.
Lúc trước Sở Thấm như cái miệng hồ lô, tính tình buồn bực, thím của cô cũng để tâm nên mới có thể tìm một người như vậy để giới thiệu cho với cô.
Bây giờ bảo Dương Lập Thu tự mình tìm, nói thật thì bày ấy cũng không biết mình nên tìm kiểu con trai nào.
... Mấu chốt là kiểu con trai nào cũng không hàng phục được Sở Thấm.
Sau một hồi, Dương Lập Thu nói: "Hai năm qua, tính tình của cháu đã trưởng thành hơn một chút, đợt này dì cũng sẽ để ý thêm mấy chàng trai, bất kể là lấy chồng hay là kén rể, tính cách đều phải tốt."
“...”
Hoa trứng ngọt ngào trong miệng Sở Thấm suýt chút nữa phun ra ngoài, cô vội vàng nói: "Dì cả à, dì tuyệt đối đừng nhớ thương việc này, cháu không có tâm tư đó đâu."
"Chậc! Nhà có con gái lớn, nếu không tranh thủ, nhỡ đâu mấy chàng trai tốt đều bị người ta chọn hết rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Sở Thấm: "Không làm sao cả. Không có người phù hợp thì không kết hôn thôi. Chẳng lẽ chỉ vì mục đích kết hôn mà phải kết hôn sao?"
Sau khi cô thốt ra lời này, Dương Lập Thu lập tức muốn mắng người nhưng lại nhịn xuống, sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Sau đó bà ấy bỗng nhiên cười một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra, cô gái này vẫn chưa hiểu gì đâu.
"Được." Dương Lập Thu bỏ qua chủ đề này, nhưng trong lòng lại âm thầm dự định chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận