Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 207


Cô gái này thật đáng sợ, cuối cùng lúc này cô ấy cũng hiểu được tại sao mấy trai tráng đào mương kia lại chạy trốn khi nghe thấy hai chữ “Sở Thấm” này.
Trương Phi Yến cảm thấy mặc dù tính cách của Sở Thấm lạnh nhạt, nhưng con người vẫn rất tốt. Không thấy người ta dù đã làm xong công việc cũng không gấp gáp quay về mà cố ý ở lại đợi cô ấy à?
Quả thật Sở Thấm đang đợi Trương Phi Yến. Mặc dù cô không qua lại quá nhiều với cô ấy, nhưng trong ngọn núi này có hai nữ một nam. Nếu mình về trước, để người ta cô nam quả nữ ở lại trong núi thì không được ổn thỏa cho lắm.
Sở Thấm xuyên không lâu như thế, vốn không rành thế sự vì tận thế rời xa đám đông cũng đã hiểu được đạo lí đối nhân xử thế ở cấp độ sâu hơn.
Bốn giờ rưỡi chiều, ba người cùng đi xuống núi.
Sở Thấm là người đầu tiên về đến nhà trước. Công việc ngày hôm nay cũng không hẳn là quá khó đối với cô, nên về đến nhà cô vẫn còn sức lực để nấu ăn.
Sau khi Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử về đến nhà thì choáng váng đến mức suýt ngất đi, ước gì có thể ngủ thẳng đến giờ này vào ngày mai.
Hôm sau, đội trưởng Hàn đi mua phân bón vẫn chưa trở về. Sở Thấm vẫn bị bí thư chi bộ thôn sắp xếp đi đào mương.
Hoàng Đậu Tử vẫn có thể kiên trì làm việc, nhưng Trương Phi Yến thì hai chân mềm nhũn còn hai tay thì đau nhức phải nghỉ ngơi vài ngày mới lấy lại sức. Chỉ có Sở Thấm là tràn đầy sức sống như thể hôm qua người trồng khoai lang trong núi không phải là cô vậy.
Gần đến trưa, khi Sở Thấm chuẩn bị ngừng tay thì nhìn thấy kỹ thuật viên Mạc đang đạp xe đi tới từ cửa thôn.
Sở Thấm thắc mắc về chuyện phân bón, bởi vì đây là điểm mù của cô. Cộng thêm việc cô hơi nhạy bén và hiếu học về chuyện đồng áng, nên ăn cơm xong đã cầm hai cái bánh bao đi tìm kỹ thuật viên Mạc.
Kỹ thuật viên Mạc cũng mua cơm ở căng tin rồi quay về chỗ ở ăn. Nói thật cô ấy rất hài lòng về thôn Cao Thụ. Nếu để cô ấy lựa chọn sống ở đâu, vậy thì cô ấy sẽ tình nguyện sống ở thôn Cao Thụ
Môi trường ở Dương Tử Câu quá ồn ào. Về khoản ăn uống cũng phải do chính tay mình nấu. Còn môi trường ở thôn Khê Đầu thì không được tốt cho lắm. Chỗ cô ấy ở là gác lửng của nhà đại đội trưởng. Gác lửng thấp bé, còn kín gió, vì mặt trời chiếu thẳng dù là thời tiết tháng tư thì mỗi buổi trưa cô đều cảm thấy nóng.
Nếu so sánh, chẳng phải mọi phương diện ở thôn Cao Thụ đều hợp ý của cô ấy hay sao? Nơi ở và khoản ăn uống đều rất hài lòng, bí thư chi bộ trong thôn và đại đội trưởng Hàn đều là người tốt, nên cô ấy khá vừa ý.
Lúc này kỹ thuật viên Mạc đang ngồi trước bàn ăn cơm, hơn nữa còn sắp ăn xong rồi.
Sở Thấm cầm hai cái bánh bao nóng hổi được đựng trong bát, nhìn thấy cô ấy thông qua ô cửa sổ: “Kỹ thuật viên Mạc.”
Kỹ thuật viên Mạc ngẩng đầu lên, thấy là Sở Thấm thì mở cửa ra, ngạc nhiên hỏi: “Sở Thấm? Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Sở Thấm cười cười, đưa bánh bao cho cô ấy: “Đây là bánh bao tể thái mà tôi đã gói vào hôm trước, cô nếm thử xem. Tôi có chuyện muốn hỏi cô, liên quan đến phân bón canxi, magie, phốt pho.”
Cô nói thẳng ra mục đích đến đây, bày ra dáng vẻ ân cần ham học hỏi, khiến kỹ thuật viên Mạc cũng không tiện nhận lấy hai cái bánh bao tể thái của cô.
Sau hai giây do dự cô ấy đã nhận lấy bánh bao: “Cô vào nhà ngồi đi, cô cũng đến hỏi chuyện tiền phân bón à?”
Hiện trong thôn có khá nhiều người không hài lòng về cô ấy, bởi vì tiền mua phân canxi, magie, phốt pho quá đắt. Nhưng kỹ thuật viên Mạc lại cố gắng ủng hộ đội trưởng Hàn mua phân hóa học. Trong mắt một số người trong thôn, hành động này của cô ấy thuộc kiểu tiêu tiền của người khác nên không đau lòng.
Sở Thấm buồn bực đáp: “Tất nhiên là không rồi.”
“Có điều.” Cô lại hỏi: “Rất nhiều người đến hỏi cô về chuyện tiền phân bón à? Chẳng phải chuyện này nên đi tìm đội trưởng Hàn sao?”
Bấy giờ kỹ thuật viên Mạc mới thở hắt ra, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đội trưởng Hàn không chịu nói ra nên bọn họ đã đến tìm tôi.”
Sở Thấm bừng tỉnh, vội nói: “Cô đừng để tâm đến họ. Thứ mới mẻ cần phải có lòng can đảm để thử nghiệm, tôi cảm thấy chắc chắn phân bón hóa học này sẽ mang lại hiệu quả cao.”
Kỹ thuật viên Mạc nghi ngờ: “Sao cô lại khẳng định đến thế?”
Sở Thấm hiển nhiên đáp: “Vì nó đắt muốn chết, nếu không mang lại hiệu quả cao làm sao dám bán đắt đến thế. Vả lại số lượng còn ít, cô là sinh viên, chắc chắn biết nhiều điều hơn chúng tôi rồi.”
Cô rất hâm mộ sinh viên lúc bấy giờ, sau khi biết được tỉ lệ trúng tuyển thì càng cảm thấy ai có thể học đại học đều vô cùng giỏi giang.
Giờ phút này kỹ thuật viên Mạc mới nở nụ cười thật lòng: “Cô là người đầu tiên trong thôn tin lời tôi nói đó.”
“Thật không?” Sở Thấm chớp mắt, chỉ hỏi: “Lần này tôi đến là rất tò mò, cô có thể nói cho tôi biết thứ canxi, magie, phốt pho này tăng được bao nhiêu sản lượng hay không?”
Dứt lời, cô còn lấy quyển sổ trong túi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận