Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 525


“Hỏng rồi!”
Ông ấy thất vọng đập bàn: “Mau đi thông báo với những người khác đi, tối nay đừng ngủ mê quá. Còn nữa…”
Ông ấy đứng dậy hét về phía căn phòng: “Thắng Lợi, Thắng Lợi à! Ra đây cha có chuyện nói với con.”
“Có chuyện gì vậy cha?” Thắng Lợi chạy ra hỏi.
Đội trưởng Hàn: “Con đi lên sông Thượng Khê với cha một chuyến.”
Nói xong, ông ấy lại nhìn bí thư chi bộ thôn: “Chú đừng đi, chú để Đức Tử đi với tôi đi.”
Đức Tử là con trai thứ hai của bí thư chi bộ thôn, vóc người cao lớn, rất là cường tráng.
Bí thư chi bộ thôn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên nói: “Để tôi về nhà gọi Đức Tử.”
Sở Thấm vội vàng giơ tay lên: “Tôi cũng muốn đi.”
Đội trưởng Hàn cũng không từ chối, Sở Thấm còn giỏi hơn ông ấy nhiều, cẩn thận vô cùng, cô đi theo càng tốt.
Từ sau khi vào cửa, Hoàng Đậu Tử vẫn luôn im lặng cho đến khi đội trưởng Hàn đồng ý cho Sở Thấm đi, cũng không khỏi chìa tay ra, ngượng ngùng nói: “Đội trưởng, tôi, tôi cũng muốn đi.”
Mặt đội trưởng Hàn thay đổi, lập tức nghiêm mặt: “Cậu đi cái gì chứ, cậu mau về nhà đợi đi.”
Tay chân lóng ngóng, lỡ đâu bị ngã xuống sông rồi chúng tôi còn phải đi cứu cậu.
Hoàng Đậu Tử: “…”
Nước dâng lên sẽ có cá, cậu ta muốn nhân cơ hội này xem thử có thể bắt được vài con cá hay không.
Hoàng Đậu Tử bị ghét bỏ chỉ có thể buồn bã quay về nhà, Sở Thấm lại rất vui vẻ, vội quay về nhà khóa cửa lại, sau đó cùng mấy người đội trưởng Hàn đi đến sông Thượng Khê.
Mưa vẫn còn đang rơi, nhưng quá thực có ít hơn so với lúc trước.
Nhưng cũng chỉ ít hơn một chút, tiếng mưa rơi trên dù vẫn vô cùng dày đặc.
Đội trưởng Hàn có hơi tò mò: “Cây dù này của cô mua ở đâu vậy, tôi thấy bền quá.”
Sở Thấm run lên, nói dối rằng: “Ở huyện, hai cái cuối cùng, bị tôi giành cả rồi.”
Đội trưởng Hàn nhìn lom lon: “Khá tốt đấy.”
Mưa vẫn to như vậy, cũng không thể chạy xe đạp, bốn người cứ đi bộ như vậy cả quãng đường.
Trên đường, Sở Thấm rõ ràng cảm nhận được có cấu tạo đất ở vài đoạn hai bên đường có hơi không ổn định, không khỏi đẩy nhanh tốc độ, lo lắng nói: “Cứ có cảm giác sắp sạt lở ấy.”
Đội trưởng Hàn: “…”
“Cái miệng của cô, có lúc làm tôi thực sự rất sợ.”
Sở Thấm im lặng: “Không phải tôi chỉ đoán thôi sao, tôi dùng sự thực để đoán, ông đừng mê tín cổ hủ nữa.”
Đội trưởng Hàn nghẹn lời.
Ông ấy còn có thể làm gì được chứ, chỉ có thể đi nhanh một chút.
Sở Thấm mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cảm thấy có hơi hối hận khi đi chuyến này. Lỡ như xui đến nỗi gặp sạt lở, chắc cô sẽ phải viết di chúc ở đây rồi.
Không thể được! Ngày tháng tốt đẹp của cô còn chưa sống đủ nữa.
Thế nên chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận hơn.
Cuối cùng, nơm nớp lo sợ hơn một tiếng đồng hồ, một nhóm người cố gắng đi đến sông Thượng Khê.
Bọn họ đi rất nhanh, giày của mấy người bọn họ cũng ướt đẫm. Sở Thấm cử động ngón chân cái, cảm thấy chân của mình e là đã bị nổi bóng nước rồi.
Đứng bên cạnh sông Thượng Khê, nhìn dòng nước cuồn cuộn, Sở Thấm thầm cảm thấy lần này công xã Dương Tử Câu chạy trời không khỏi nắng.
Không thấy không biết, vừa thấy đã giật mình.
Nước sông đã đầy đến mức độ nào vậy?
Đầy đến mức sắp tràn ra rồi, theo như lời đội trưởng Hàn, mực nước còn cao hơn so với lần xảy ra lũ lụt mười mấy năm trước.
“Mười năm trước cũng có một lần, thôn Cao Thụ chúng ta chẳng sao cả. Nhưng mà Lưu Lý và một số thôn có địa thế thấp, công xã đều bị nước lũ cuốn đi.”
Khi ông ấy nói, trong giọng nói tràn đầy sự u sầu.
Sở Thấm chỉ dè dặt đứng bên cạnh con sông, lấy một nhánh cây vừa mới nhặt rồi cắm vào nước, nhánh cây rất nhanh đã bị nhấn chìm bởi nước sông.
“Sao bây giờ, nhánh cây dài như vậy cũng không cắm được tới đáy.” Sở Thấm cau mày nói.
“Chuẩn bị thêm đi, tiếc là không có điện thoại, nếu có thì phải gọi cho công xã bên đó ngay, đường sông bên trên chúng ta đã như vậy rồi, bọn họ ở dưới cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Đội trưởng Hàn nhìn Sở Thấm có hơi ngạc nhiên, dường như đang bất ngờ gì thì ra Sở Thấm còn có cái nhìn tình hình chung như vậy.
Thắng Lợi hiếm khi cười, nói: “Sở Thấm nghĩ đúng lắm.”
Sở Thấm nhìn ra ý của hai cha con bọn họ, nhém chút đã trợn trắng mắt: “Sao nào, chuyện thông báo, cũng không phải tôi phải làm, có gì bất ngờ đâu.”
Hơn nữa, ngay cả điện trong thôn cũng không có, đương nhiên không có điện thoại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận