Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 186


Mặt trời dần ló dạng, tản ra nhiệt lượng ngày một nhiều, Sở Thấm vùi đầu làm việc, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy đầy đất. Ngoại trừ lúc uống nước, cô chưa phút nào ngơi tay.
Mấy thôn dân làm kế bên trông mà hoảng.
Rốt cuộc Sở Thấm đào đâu ra tinh thần và sức lực vậy? Tại sao cô không bị phân xuống ruộng làm chứ, vậy thì bây giờ mình khỏi cần cố sống cố c.h.ế.t làm việc theo cô rồi.
Hết cách rồi, đâu thể để người khác thấy mình làm không bằng một cô gái mới hai mươi tuổi được.
… À thì, dù không bằng thật nhưng cũng không thể kém xa tít tắp, đúng không?
Chỉ với sức của một mình mình, Sở Thấm đã kéo toàn bộ mọi người xung quanh chăm chỉ theo mình, nhưng vẫn không có ai xứng tầm làm đối thủ của cô.
Hậu quả là vai của một đám đàn ông cao to trong thôn Cao Lý cũng sụp xuống vài phần.
Thật ra, lúc trước, khi cô còn làm dưới ruộng cũng đã có dấu hiệu này rồi, bằng chứng là những người làm chung tổ với cô đều sẽ siêng năng hơn một chút.
Cũng có người muốn tự kiềm chế bản thân, nhưng Sở Thấm đâu có để yên, nếu cô đã cày xong hai mảnh mà bạn mới chỉ xong một mảnh, cô sẽ lập tức liếc bạn một cái, như chỉ vô tình nhìn qua mà thôi. Nhưng ánh mắt đó lại vô cùng sâu xa, không thể nói ra là mang nghĩa gì.
Có lẽ là khinh bỉ, miệt thị, cười nhạo… tóm lại, sau một hồi thả trí tưởng tượng bay cao, mặt mọi người bỗng đỏ rần, trong đầu chỉ còn lại mỗi suy nghĩ không thể thua kém cô quá xa được.
Bí thư của thôn – một người cực kỳ tinh ý là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, bèn vội vàng báo lại với Hàn Định Quốc. Từ đó về sau, lúc nào Hàn Định Quốc cũng phân cô vào những tổ có nhiệm vụ quan trọng, sau đó lại nhét vào một đống đàn ông cao to lực lưỡng, mục đích là để cô thúc đẩy họ siêng năng làm việc.
Không thể phủ nhận một điều, chiêu này tốt cực, hiệu suất làm việc tăng rõ rệt luôn. Hàn Định Quốc cảm thấy Sở Thấm đúng là củ cà rốt treo trước mõm ngựa, rất có ích.
Gần tới trưa, sắp tan làm.
Sở Thấm đang tiến hành chạy nước rút, quyết tâm phải đào thêm hai mét nữa.
Hì hà hì hục…
Cuối cùng cũng có người chịu không nổi, lúc này mặt mày người đó đã ướt đẫm, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt nữa. Người đó hét lên: “Sở Thấm, cô chưa thấy mệt hả?”
Sở Thấm không ngừng lại, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người kia: “Mệt? Làm có tí tẹo chuyện như vầy mà cũng kêu mệt hả?”
Rồi liếc mắt đánh giá người kia một lượt, khiến anh ta giật nảy mình, vội đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn cao ngực, chỉ sợ sẽ nhìn thấy lời phán xét “Anh yếu quá vậy” hiện lên trong mắt Sở Thấm.
Sở Thấm lặng lẽ dời mắt.
Chà, yếu quá chừng.
Người nọ tức giận cắn môi, giơ cao cái cuốc lên trời rồi hạ xuống thật mạnh, như muốn phát tiết sự xấu hổ của mình lên đất đá.
Dù sao cũng không c.h.ế.t được, chẳng lẽ tôi thật sự không thể vượt qua cô sao, Sở Thấm?
Sự thật chứng minh, không qua nổi.
Chờ đến lúc tan làm, anh ta liếc mắt nhìn sơ một lượt, kết quả là Sở Thấm đào nhiều hơn anh ta ít nhất một phần năm!
Ông trời ơi, đã sinh ra Sở Thấm, sao còn để đàn ông thôn họ ra đời làm gì!
Trưa nay, nhà ăn có nấu món mà cô yêu thích nhất: bí đỏ xào và thịt hầm bí đao.
Đúng là ngày họ bí họp mặt mà.
Sở Thấm múc cơm, định măng về nhà ăn như mọi ngày.
Trong nhà vẫn còn thịt nai kho tàu, xem ra tối nay lại ăn món đó nữa rồi.
Sở Thấm cố nén cơn đói xuống, vui vẻ đi về nhà, ai ngờ trên đường đi lại tình cờ gặp được cậu út.
Dương Tiểu Hưng đã nhìn thấy Sở Thấm từ xa, cô vừa bưng tô cơm, thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi.
“Nè, cháu đang làm gì thế?” Ông ấy gọi.
Hai mắt Sở Thấm sáng lên: “Cậu út! Sao cậu lại tới đây, cháu chuẩn bị ăn cơm nè, cậu ăn chưa?”
Dương Tiểu Hưng khó hiểu hỏi: “Ăn cơm?”
Sở Thấm giơ cái tô trong tay lên: “Bưng về nhà ăn.”
Dương Tiểu Hưng lập tức nhớ ra thôn Cao Thụ đã xây nhà ăn rồi, nghe nói hiệu quả rất tốt, đại đội trưởng thôn họ cũng muốn noi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận