Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 124


“Răng rắc…”
Sở Thấm lập tức bẻ gãy hai tay anh ta, kéo anh ta đi tới trước nhà chính, rút dây thừng treo trên tường ra, sau khi dùng sức buộc chặt rồi mới rút gậy gỗ trong miệng anh ta ra.
“Anh dám kêu tôi sẽ g.i.ế.c anh.” Cô hung tợn nói.
Dao g.i.ế.c heo gần ngay trước mắt, Châu Thông rơi lệ khắp mặt: “Tôi không kêu không kêu, tha cho tôi đi. Trên người tôi có tiền, cô cứ lấy đi rồi tha cho tôi một mạng!”
Sở Thấm hừ nói: “Nói giỡn à, anh nghèo đến mức trộm của tôi thì đáng bao nhiêu tiền để tôi thả anh chứ.”
Cô tiếp tục hỏi: “Anh tên gì? Là người thôn nào? Có đồng bọn hay không? Đừng hòng nói dối, dám nói dối tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh. Tôi thật sự có thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh, đến lúc đó ném vào núi. Anh biết chỗ chúng ta có rất nhiều sói, nên hủy t.h.i t.h.ể rất dễ dàng. Dù sao anh cũng giấu giếm người khác tới đây, không ai biết anh ở chỗ tôi, biết cũng không có chứng cớ!”
Châu Thông điên cuồng lắc đầu: “Tôi là Châu Thông, người thôn Lưu Lý, không có đồng bọn, thật sự không có!”
Châu Thông? Còn là thôn Lưu Lý.
Đôi mắt Sở Thấm sắc bén: “Chị anh là Châu Liên?”
Châu Thông muốn khóc chết: “Chị tôi không biết, không liên quan đến chị tôi.”
Sở Thấm cũng biết đến chị dâu Châu Liên, người này tuy rằng chưa từng tiếp xúc, nhưng danh tiếng trong thôn cũng khá tốt.
Cô mỉm cười độc ác: “Anh nói dối, anh còn có em trai sinh đôi, dính lấy nhau không rời. Anh tới trộm đồ, chắc chắn anh ta cũng tới.”
“Không có...”
“Không nên vội vã phủ nhận, các anh chắc chắn rằng tôi không có ở nhà, cho nên mới dám đến trộm đúng không?”
Châu Thông sợ tới mức con ngươi đều muốn rã rời.
Người này đáng sợ đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Sở Thấm trừng anh ta: “Dám tới nhà tôi trộm, từng người các anh đều chạy không thoát.” Đưa toàn bộ đến nông trường cải tạo, cô muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Cô lấy ra một cái bao bố, cho người vào, rồi lại trói chặt lỗ hổng.
“Tiểu Bạch quan sát anh ta, đừng cắn c.h.ế.t người.” Sở Thấm nói.
Sau đó ra cửa, đi tới bên kia sông, gõ cửa nhà họ Hoàng: “Thím có nhà không?”
Đương nhiên ở nhà, thím Hoàng thậm chí còn chưa ngủ.
Chó nhà Sở Thấm vẫn sủa, hai vợ chồng đều cảm thấy nhà Sở Thấm chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng nhớ tới lại lười, đều muốn để đối phương đi xem.
“Đây! Sao vậy?” Thím Hoàng nói.
Sở Thấm nói: “Thím giúp cháu một việc, giúp cháu đến nhà chú Trịnh gọi chú cháu đến một chuyến.”
Thím Hoàng chọc chọc chồng ở bên cạnh, chú Hoàng không vui lắm.
Một giây sau, chỉ nghe Sở Thấm tiếp tục nói: “Cháu hái chút đào khỉ, hai người ăn không?”
Thím Hoàng phủng đất đứng dậy, vội nói: “Chờ một chút, để thím đi gọi giúp con.” Con trai bà ta hái trái đào khỉ, giấu giếm sống c.h.ế.t không chịu cho bà ta ăn thêm, mà bà ta vẫn còn thèm.
Vì thế thím Hoàng cũng không hỏi tại sao, nhanh chóng chạy đến nhà họ Trịnh, nói chuyện này với chú Sở.
Chú Sở vừa nghe, đã biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Còn làm gì nữa, ông ấy nhanh chóng chạy đến nhà Sở Thấm.
“Sao vậy sao vậy?” Chú Sở lo lắng hỏi: “Có phải trong nhà có trộm hay không?”
Sở Thấm kinh ngạc: “Sao chú biết được.”
Ngay sau đó cô nghiêm mặt nói: “Nhưng không sao, tên trộm đã bị cháu trói lại, ngay ở trong sân. Còn có đồng bọn ở cửa thôn, chú giúp cháu trông chừng, cháu đi một lát sẽ về.”
Ngang hông Sở Thấm quấn dây thừng thô, bên hông đeo d.a.o mổ heo, trong tay mang theo gậy gỗ, không đợi Chú Sở hỏi rõ ràng, cô đã nhấc chân chạy đến cửa thôn.
Chú Sở: “...”
Ông ấy ôm ngực, trái tim dường như đang mơ hồ phát đau.
Chết tiệt! Đứa cháu gái điềm đạm thục nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông ấy đâu rồi.
Chú Sở cũng không để ý chuyện này, mà nhìn vào nhà Sở Thấm, lại nhìn phương hướng Sở Thấm rời đi, cuối cùng vẫn chạy về phía cửa thôn.
Sở Thấm còn chạy nhanh hơn cả chú Sở. Lúc chú Sở mới được nửa đường, cô đã sắp đến cửa thôn.
Cửa thôn yên tĩnh, tựa như không bị quấy rầy.
Sở Thấm thả chậm bước chân, cô đang phân tích, nếu là cô, cô sẽ trốn ở nơi nào để canh gác.
Nếu nếu giỏi thì người em trai này mới giỏi, chuyện dễ làm để lại cho mình, trộm cắp lại để anh mình làm.
Sở Thấm sẽ không tha cho anh ta, cô phải kéo anh ta về nhà, bắt trộm bắt tang vật, từ này cũng không sai.
Ở đâu chứ? Sở Thấm cực kỳ kiên nhẫn chậm rãi tới gần.
Phía sau cây đại thụ kia, nơi đó có một bóng người, cô đã nhìn thấy.
Cô tới gần, rồi lại gần hơn nữa, u ám hỏi: “Xin chào, anh đang đợi tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận