Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 546


Cậu út Dương vẫn cắm mặt ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Dáng vẻ tham ăn này khiến Sở Thấm cạn lời. Cô đứng dậy, cầm một cái bát ra đựng đồ ăn giúp ông ấy, hơn nữa còn thẳng tay gắp đầy cả một bát lớn. Đương nhiên cô không chỉ lấy mỗi sườn xào chua ngọt mà còn gắp thêm cả cà xào tỏi, cho hết vào chung một bát. Cuối cùng không quên lấy một cái bát gỗ đậy lại, như vậy thì lát nữa cậu út Dương có thể cứ vậy mà bưng đi rồi.
Thế là suốt quãng đường về nhà, mỗi bước đi của cậu út Dương đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy chút thôi là cái bát trong tay bị lật úp ngay.
Quan trọng hơn là mùi chua chua ngọt ngọt của sườn xào quyện thêm hương vị đặc biệt của cà xào tỏi liên tục xộc thẳng vào mũi ông ấy, thật sự thèm c.h.ế.t đi được! Rõ ràng đoạn đường này đi chỉ tầm nửa tiếng nhưng cuối cùng lại trở thành quãng đường khó vượt qua nhất đời ông ấy.
Lúc đến thôn Tịnh Thủy, vừa hay trong nhà cũng đang ăn cơm.
Cậu út Dương đặt bát thức ăn lấy từ nhà Sở Thấm lên bàn, không ngoài dự đoán, xung quanh lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một.
“Sở Thấm đưa hả? “
Bà Lâm cưỡng chế bản thân dời mắt sang chỗ khác, đẩy bát thức ăn sang cho cháu trai ngồi bên cạnh, không quên hỏi.
Cậu út Dương gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Sở Thấm bảo lấy về cho mợ ăn đó.”
Vừa dứt lời, Lưu Chi thoáng sững sờ.
Nếu Sở Thấm có mặt ở đây, chắc chắn cũng ngạc nhiên không kém.
Rõ ràng ở ngoài, cậu út Dương là người vô cùng khéo ăn khéo nói, bằng không sẽ chẳng làm quen được nhiều bạn bè như vậy, nhưng sao cứ về nhà là lại nói như đ.ấ.m vào tai người nghe vậy?
Bà Lâm cứng họng, Lưu Chi vội gắp vài miếng sườn non vào bát bà Lâm, an ủi: “Mẹ ăn đi ạ, đừng để ý tới cái miệng thối đó của anh ấy làm gì. Tính tình Sở Thấm thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết, làm gì con bé quên mẹ được, chỉ có Tiểu Hưng quên thôi.”
Lúc này bà Lâm mới thoải mái hơn một chút, gắp cho cháu trai mấy miếng, lại gắp cho Lưu Chi, có chút ngại ngùng nói: “Con ăn đi.”
Dứt lời, bà ấy vội vàng gắp sườn cho vào miệng.
Mùi vị chua ngọt kích thích nụ vị giác phát tín hiệu lên não bộ, điều khiển các tuyến nước bọt vốn hoạt động ổn định nay lại điên cuồng tiết nước miếng.
“Đứa bé Sở Thấm này đúng là trong nóng ngoài lạnh.” Bà Lâm cảm thán, lòng nghĩ thầm cái tính này không hề giống mẹ, cũng không giống cha, chẳng biết là di truyền từ ai nữa.
Thế bây giờ Sở Thấm trong nóng ngoài lạnh của chúng ta đang làm gì nhỉ?
Sau khi vội vàng rửa sạch đống chén đũa trong bếp, cô bắt đầu ngồi vào bàn giải đề và đề bài được lấy từ trong quyển sổ ghi chép mà mợ cho cô.
Nếu có thể thi một lần là qua vậy tuyệt đối không để bản thân phải thi tới lần thứ hai, Sở Thấm hạ quyết tâm, lên kế hoạch rằng sau này mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ dành ra nửa tiếng để giải đề.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Lúc này, khoai lang mà thôn dân trồng đã bắt đầu nảy mầm, trên ruộng cũng phủ một màu xanh mát mắt, chứng tỏ mạ đã được cấy xong.
Để có được thành quả như ngày hôm nay, mọi người đã phải làm quần quật cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ. Khoảng thời gian qua thật sự là giai đoạn khó khăn nhất đối với Sở Thấm, khó chịu hơn cả c.h.ế.t luôn ấy. Kiếp trước, dù gặp trúng năm thiên tai còn ghê gớm hơn thế này thì cô cũng chưa từng cảm thấy khó sống như hiện tại, vì không chỉ thân thể bị tàn phá mà tinh thần cũng luôn căng như dây đàn.
Mỗi sớm, chưa đến sáu giờ đã phải thức dậy, vì tầm sáu rưỡi, khi mà sương sớm còn đang phủ kín lối thì đã bắt đầu một ngày làm việc mới. Mọi người cắm mặt làm từ lúc trời mới hửng sáng cho đến khi nắng chiếu chói chang trên đỉnh đầu thì đội trưởng Hàn mới bằng lòng hô to giải tán.
Ánh mặt trời lúc mười hai giờ cực kỳ độc, có thể khiến phần da sau gáy bị cháy đỏ, lột nguyên mảng lớn, Sở Thấm cảm nhận được rất rõ trông mình đen hơn nhiều, nếu so với hồi đâu năm thì đúng là một trời một vực.
Vừa bắt tay vào việc là làm liền tù tì mấy tiếng, thế mà chỉ để cho người ta chút thời gian ăn cơm, cơm nước xong, nghỉ thêm tầm mười phút thì lại phải kéo lê thân xác mỏi mệt đi làm tiếp. Và lần này là cày tận đến bảy giờ rưỡi tối.
Trăng đã ló dạng, sao cũng tỏa sáng lấp lánh.
Chim chóc đã về tổ, tiếng ve kêu râm ran điếc cả tai, trong khung cảnh rộn ràng đó, Sở Thấm lại lê bước về nhà như cái xác không hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận