Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 597


Vì có chiếc ba lô này nên một trong những khó khăn trước mắt của Sở Thấm đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Giờ trong ba lô cô có: Thịt heo, khoai lang, quả táo và trứng gà.
Nhưng cô vẫn còn củ khoai tây muốn bỏ vào không gian trong ba lô.
Đúng vậy, là khoai tây chứ không phải bánh quy.
Bây giờ Sở Thấm không còn keo kiệt vậy nữa, sau khi lấy được bánh quy, cô ăn ngay tắp lự.
Tích cóp làm cái quái gì, tích cóp rồi thì đến cuối cùng vẫn chui vào bụng cô thôi mà?
Mà khoai tây cô trồng đang phát triển rất tốt, khoảng bốn trăm năm mươi cân, bởi vậy nên có ăn cũng không hết, cũng rất khó bảo quản được lâu.
May là giờ nhiệt độ đang xuống thấp, nếu đổi lại là một ngày hè nóng bức thì củ khoai tây kia sẽ sớm nảy mầm.
Thứ này không giống khoai lang, ăn khoai tây nảy mầm rất độc. Ở kiếp trước, có người hàng xóm ở cách nhà cô mười km đã bị rụng b.í.m tóc chỉ vì ăn khoai tây có độc, cô vẫn nhớ rõ lắm.
Sở Thấm đã từng tính đến chuyện chuẩn bị chế biến khoai tây thành tinh bột, vậy mà không ngờ lại bốc thêm được ba lô không gian.
Sở Thấm mừng ra mặt, vội vàng chạy vào phòng bếp lấy củ khoai tây cất vào trong ba lô không gian rồi mới yên tâm ngủ.
Đêm nay Sở Thấm ngủ sớm hơn bình thường một chút, ngày mai cô còn việc cần làm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Thấm lội gió lạnh đến chuồng heo, công việc ở chuồng heo thường bắt đầu từ rất sớm. Nghe nói mấy người Từ lão đồ phải làm việc từ năm giờ rưỡi sáng hàng ngày, Sở Thấm nghe mà phát hoảng.
Mấy ai đủ can đảm đi làm lúc năm giờ rưỡi?
Giờ phút này đây, khi Sở Thấm đến nơi, cô đã thấy Từ lão đồ ngồi trên ngưỡng cửa, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
“Sở Thấm, cô tới đây làm gì?” Nghe thấy tiếng động, Từ lão đồ ngẩng đầu nhìn, khi thấy Sở Thấm, ông ta tỏ ra ngạc nhiên.
Ngạc nhiên gì chứ?
Bình thường nếu không đi làm việc Sở Thấm rất ít ra ngoài, mà nếu có ra cũng phải sau chín giờ sáng.
Nghe nói là cô dậy muộn, người trong thôn thường nói Sở Thấm là người có cuộc sống thoải mái nhất, ngày nào cũng được ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới rời khỏi giường.
Nhưng lúc này đây… Ngẩng đầu lên thấy chỉ mới hơn sáu giờ.
Sở Thấm nói với nét mặt lo lắng: “À, tôi muốn xem hai con heo kia thế nào rồi.”
Từ lão đồ thở dài một hơi, hàng lông mày càng cau chặt, ông ta chỉ vào chuồng heo rồi nói: “Cô xem đi, tình hình không tốt lắm. Thật ra nếu hôm qua hai con heo này có thể cố gắng vượt qua thì còn đường cứu, nhưng hôm nay chúng như vậy… E là chúng ta chỉ còn cách chuẩn bị rửa thớt rửa nồi để làm thịt nó thôi.”
Ách, nói như vậy là… Việc hai con heo kia c.h.ế.t là chuyện không cần bàn cãi nữa rồi.
Từ lão đồ rầu rĩ kinh khủng, hai con heo lận, giá trị của chúng không hề nhỏ. Nếu kiên trì thêm khoảng ba, bốn tháng khéo có thể kiếm được hai đến ba trăm.
Sở Thấm đi tới xem tình hình, quan sát một lúc, cô phát hiện hai con heo sắp không xong rồi, trông chúng còn tệ hơn ngày hôm qua.
Chúng uể oải, thậm chí còn không thèm động vào đống thức ăn.
Sở Thấm nhìn quanh, cô không biết là hai loại thuốc kia còn cứu được chúng không.
Chắc chắn là có thể, dù gì thì đó cũng là thuốc do hệ thống sản xuất, không thể vô dụng như vậy được.
Vì vậy Sở Thấm đi tới chỗ Từ lão đồ, nói: “Ông Từ, ông đừng nản chí, trước hai con heo nhà tôi cũng từng bị thế này, nhưng cuối cùng chúng vẫn vượt qua đó thôi, hơn nữa còn to béo hơn từng ngày nữa kìa.”
Từ lão đồ ngập ngừng, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô nói trước đây hai con heo nhà cô cũng từng bị thế này?”
Sở Thấm đáp: “Đúng vậy, như ông biết đấy, tôi bắt đầu nuôi hai con heo kia từ mùa đông, thời tiết lúc ấy cũng không khác gì bây giờ, cảm lạnh là điều đương nhiên.”
Từ lão đồ ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy.
Đột nhiên Từ lão đồ nảy ra suy nghĩ, vội nói: “Hai ngày nay cô có bận gì không, cô có kinh nghiệm xử lý heo bệnh, hay là mấy ngày tới cô đến chuồng heo chăm sóc chúng đi?”
Ngừng vài giây, Từ lão đồ lại nói: “Tất nhiên tôi sẽ không bảo cô chăm sóc không công, công điểm của cô sẽ được tích theo ngày.”
Sở Thấm lắc đầu đáp: “Chuyện này rất khó nói, ông và những người khác đều là cao thủ nuôi heo, trong khi tôi mới chỉ nuôi heo được bốn năm. Lần trước tôi chữa khỏi bệnh cho hai con heo kia có lẽ do may mắn, lỡ đâu lần này tôi không trị khỏi được thì sao?”
Từ lão đồ là người phúc hậu, ông ta nói: “Không trị khỏi thì thôi, đằng nào chúng cũng sắp c.h.ế.t rồi, coi như để cô xem thử thôi.”
Sở Thấm nói: “Vẫn không được, ông nghĩ như vậy nhưng người trong thôn lại nghĩ khác, tôi không muốn gánh nguy hiểm.”
Ai nha, nói cũng đúng.
Từ lão đồ nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận