Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 290


Thấy biểu cảm dửng dưng của Sở Thấm, dường như thật sự là nghĩ như vậy, bèn nói với vẻ không thể tin nổi: “Trời ơi, cháu lại muốn lấy hết à?”
Sở Thấm không hiểu: “Thím hỏi cháu muốn hay không thì đương nhiên cháu muốn rồi, nhưng muốn là một chuyện còn thực tế lại là chuyện khác.
Chẳng lẽ cô muốn thì đống thịt này sẽ thuộc về cô sao?
Sở Thấm thở dài một tiếng: “Thím, cháu về nhà trước đây, cháu phải đi lấy hộp cơm đã.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Thím Sở kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Sở Thấm rời đi rồi lẩm bẩm: “Đây không những là thông suốt, mà còn thông suốt đến đáng sợ, vậy mà lại muốn hết…”
“Đúng là chuyện lạ đời mà.”
Thím Sở lắc đầu, sửng sốt một hồi lâu mới đi đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, giờ phút này náo nhiệt không thôi.
Những quân nhân bộ đội đều ngồi một bàn, thỉnh thoảng cùng thôn dân bên cạnh nói chuyện phiếm, trò chuyện rất là vui vẻ.
Dường như các thôn dân cũng đến đông đủ, tiếng nói chuyện rồi tiếng khóc tiếng cười, tóm lại đều hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho lỗ tai người vừa bước vào thấy ong ong.
Thím Sở đi xới cơm, vừa múc vừa nhìn lén bàn lính bên kia, giống như Sở Thấm nhìn lén một lần, lại nhìn thêm lần nữa... Xong rồi không kiềm chế được mà lại nhìn tiếp.
Sở Thấm nhà bà ấy muốn hết sao?
Dù sao bà ấy cũng rất hoảng hốt, mộc nhĩ xào thịt cũng không thu hút được sự chú ý của bà ấy.
Cho đến khi tới bàn ăn, giật giật góc áo chú Sở ở bên cạnh, ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Này, ông xem thử bàn bên kia có ai tốt không?”
Chú Sở cắn hạt hướng dương do Sở Thấm đưa cho, tùy ý nhìn một cái rồi nói: “Đều rất tốt.”
Thím Sở thầm nói, ánh mắt của chú cháu hai người đúng là như nhau, hễ hỏi là đều rất tốt.
Bà ấy nghẹn lời, vẫn không nhịn được mà len lén nói với chú Sở: “Tôi hỏi Sở Thấm, Sở Thấm cũng nói đều rất tốt. Chú nói xem đứa nhỏ này là nhìn trúng tất cả, hay nhìn trúng một người trong đó mà ngại nói ra.”
Chú Sở ngạc nhiên ngừng cắn hạt dạt, trợn to hai mắt: “Bà không lầm chứ, Sở Thấm thật sự nói như vậy à?”
Thím Sở thở dài: “Haiz, tôi vốn cho rằng con bé còn chưa thông suốt, ai ngờ con bé thông suốt quá mức, một hơi mà tóm gọn nhiều người như vậy.”
Chú Sở há hốc miệng, muốn nói gì đó lại cảm thấy kỳ lạ, cau mày hỏi: “Chắc bà lầm rồi, nhìn dáng vẻ vô tâm vô tư của Sở Thấm, vẫn còn là một đứa trẻ.”
Thím Sở hừ hai tiếng: “Chuyện này tôi còn có thể lầm sao? Chính miệng tôi hỏi, người ta nói là muốn hết.”
“Hơn nữa ông không thấy vừa rồi Sở Thấm ở sân đập lúa đâu. Haiz, nói ở đây không tiện, dù sao người vừa đến thì hai mắt lập tức phát sáng, rất hiếm khi tôi thấy con bé bộc lộ dáng vẻ vui mừng như vậy.”
Chú Sở mê mang trong chốc lát, giống như thím Sở mất cả buổi mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào quân nhân bàn bên kia, nhìn hết một lượt những người có thể thấy mặt.
Cuối cùng vui mừng nói: “Dáng dấp đều rất đoan chính, Sở Thấm vốn thích kiểu này, xem như cũng tinh mắt.”
Thím Sở trợn mắt, thầm nghĩ đây đâu phải là vấn đề thích hay không thích, là vấn đề Sở Thấm đều thích.
Bà ấy càng nghĩ càng thấy không đúng, có phải mình hiểu sai rồi không? Có phải Sở Thấm chỉ coi trọng một người, mà lại ngại nói rõ?
Dù sao cũng là con gái, nào có… Ừm, cởi mở như vậy.
Nhưng với Sở Thấm thì không thể suy đoán theo lẽ thường tình, nói không chừng cô thật sự coi trọng.
Thím Sở thở dài, trong lòng có chút khó xử.
Vốn dĩ khó khăn ở chỗ không ai lọt nổi mắt xanh của Sở Thấm.
Hiện tại khó khăn ở chỗ tất cả đều lọt vào mắt Sở Thấm.

Dù có như thế nào Sở Thấm cũng không ngờ thím Sở và chú Sở lại suy nghĩ xa xôi như vậy, giờ phút này cô đang đi vào trong nhà ăn.
Tiến vào nhà ăn, không chú ý thím Sở ở nơi nào, chỉ đi đến chỗ mua thức ăn.
Thức ăn hôm nay rất thu hút cô, bởi vì muốn chiêu đãi người ta, không chỉ có mộc nhĩ xào thịt, ngay cả cơm cũng chia cơm với khoai lang theo tỉ lệ ba bảy.
Tất nhiên là khoai lang ba, cơm bảy.
Sở Thấm rất vui vẻ, trong quá trình mua thức ăn hoàn toàn không nhìn đến bàn quân nhân kia.
Chờ ăn xong xoay người rời đi thì lại tiếp tục nhìn khẩu s.ú.n.g không rời trên người của bọn họ mấy.
“Nhìn xem, nhìn xem!”
Thím Sở bất đắc dĩ vỗ tay, nói với chú Sở: “Tôi nói không sai chứ, Sở Thấm đã bắt đầu có tâm sự rồi.”
Chú Sở rất muốn hút thuốc, cau mày nghĩ không ra: “Được rồi, đừng ở đây nhiều lời nữa, có chuyện gì về nhà nói sau. Bà cũng đừng tìm Sở Thấm nói những lời này, trẻ con hay ngại.”
Ở góc độ nào đó Sở Thấm cũng là người rất lạnh lùng, từ ánh nhìn này của cô, chú Sở cũng cảm thấy chắc chắn là cô nảy sinh tình cảm rồi.
Nhưng chuyện này cũng bình thường, dù sao hiện tại ở trong nhà ăn cũng có biết bao cô gái đang lén nhìn bàn bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận