Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 305


Về phần nấm hương thì bào tử nấm đến từ thôn Tịnh Thuỷ. Bởi vì cô trồng mãi không được, lại nghĩ đến chuyện cậu út Dương cũng vì nguyên nhân này mà đã vứt hết đống gỗ mục trong cơn tức giận, nên cô cũng học theo ném ra ngọn núi phía sau.
Đó không phải là ngọn núi phía sau cô thường đến, mà là ngọn núi ngay sau nhà, nơi chôn cất cha của nguyên chủ.
Ai mà ngờ được, không có sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, mà chỗ nấm này lại thật sự lớn rất tốt.
Nấm mọc um tùm quanh gốc cây! Khiến Sở Thấm cứ cách mấy ngày là có thể thu hoạch được mấy cụm nấm hương, cách mấy ngày phải mở lò nướng một lần.
Cô cảm thấy ngọn núi này là nơi thích hợp để trồng nấm và không khỏi muốn trồng thêm nấm ở trên ngọn núi này.
Ăn cơm xong, Sở Thấm nhìn sắc trời rồi thu dọn lưới đánh cá đợi Trương Phi Yến đến.
Hôm qua hai người đã hẹn nhau để hôm nay đến đầm nước trong rừng tre.
Trương Phi Yến tương đối đúng giờ, không để Sở Thấm phải chờ quá lâu. Sau khi người đến, Sở Thấm đạp xe chở cô ấy đi theo con đường nhỏ bí mật về hướng đầm nước ở rừng tre.
Đây cũng là phương hướng đến công xã Đông Hồ, nhưng đường nhỏ này vắng vẻ chật hẹp, lại xuyên qua núi sâu nên có rất ít người chọn đi con đường này.
Cả dì Dương hai người đều không không nói chuyện, Sở Thấm đạp xe nửa giờ mới tới nới.
Trương Phi Yến nghẹn mãi, mãi đến khi xuống xe, giúp Sở Thấm đẩy xe lên núi tre, lại đẩy từ núi tre đến đầm nước, sau đó mới xoa xoa cánh tay nói: "Lạnh quá đi mất."
Sở Thấm gật đầu: "Quả thực ở đây có hơi lạnh."
Cũng may mà cô đã mặc thêm áo khoác bông nên có thể chịu được.
Sau khi phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hai người vừa trò chuyện vừa thả lồng cá xuống đầm nước.
Sở Thấm nhớ lại điều mà đội trưởng Hàn đã nói với cô ngày hôm qua, bèn hỏi Trương Phi Yến: "Cô có biết lò phân lân khử oxi không?"
Trương Phi Yến sững sờ, giống như là đang hồi tưởng, ngay sau đó bừng tỉnh gật đầu: "Tôi biết, sao vậy, thôn Tịnh Thuỷ định bắt đầu làm cái này à?"
Sở Thấm: "..."
"Ừm, đúng vậy."
Cô không gạt người, nhiệm vụ này rơi xuống trên đầu thôn Tịnh Thuỷ và thôn Cao Thụ. Hai đại đội như cá mè một lứa, không ai được bỏ rơi người kia.
Trương Phi Yến không quan tâm: "Thật sao? Tôi đoán nó sẽ không tồn tại được lâu đâu."
Sở Thấm thăm dò: "Tại sao?"
Trương Phi Yến nói: "Cô không biết chứ, khí thải do thứ này tạo ra trôi nổi khắp nơi, không tốt cho đất đai của chúng ta. Trong vài tháng tới, cô đến thôn Tịnh Thuỷ ít thôi."
Sở Thấm chột dạ trong lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Hoá ra là vậy, thế thì đúng là chuyện này sẽ không được lâu dài, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của mọi người."
Trương Phi Yến bĩu môi: "Có liên quan gì đến sức khỏe chứ, sợ là vì nguyên nhân đất trồng giảm sản lượng nên mới có bí thư công xã mới..."
Như nhận ra điều gì đó, cô ấy đột nhiên ngậm miệng và không nói gì nữa.
Sở Thấm cũng giả bộ như không để ý: "Cái này còn khiến đất trồng giảm sản lượng sao?"
Trương Phi Yến thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu.
"Tôi đoán là sẽ như vậy." Cô ấy nói, rồi nhấn mạnh: "Đây là suy đoán của tôi suy đoán thôi! Dù sao cũng phải đào hố trong đất, đào rất nhiều hố, điều này rõ ràng là đang chiếm diện tích trồng lương thực, sao có thể không giảm sản lượng chứ."
Sở Thấm gật đầu rất chân thành, được thôi, là cô ấy đoán.
Cô nhanh chóng moi ra những thông tin hữu ích trong đầu: Đầu tiên, một bí thư mới sắp cất cánh. Thứ hai, tốt nhất không nên nhận công việc này, khí thải ra từ lò phân lân khử oxi có ảnh hưởng đến cơ thể con người, ngoài ra, nó còn có tác động đến đất đai.
Nhưng ảnh hưởng chắc chắn không lớn, nếu không Trương Phi Yến sẽ không bình tĩnh như vậy.
Sở Thấm không khỏi thở dài nói: "Haiz! Tôi nghe đội trưởng Hàn nói hẳn là thôn chúng ta cũng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này đấy."
Trương Phi Yến lần nữa sửng sốt, nhíu mày sau đó lại giãn ra.
Trong lòng Sở Thấm cũng yên tâm hơn, xem ra lò phân lân khử oxi sẽ không tồn tại được bao lâu.
Hai người đặt lồng cá vào vị trí, nhét mồi vào rồi bắt đầu bắt cá.
Mồi câu đến từ Sở Thấm, lưới đánh cá và lồng cá cũng tới từ Sở Thấm, cho nên đợi lát nữa bắt cá xong thì cô sẽ được lấy nhiều hơn ba con.
Sau đó, Sở Thấm hơi trợn tròn mắt.
"Khoan đã, hình như chúng ta quên mất gì đó rồi." Sở Thấm há to miệng nói.
Trương Phi Yến còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
Sở Thấm bất đắc dĩ: "Chúng ta thả lưới kiểu gì đây? Ở đây không có thuyền nên chúng ta không có cách nào đi ra giữa đầm nước để thả lưới được."
Trương Phi Yến hít vào một hơi: "Đúng thế."
Cô ấy ảo não: "Tôi chưa bao giờ bắt cá nên cũng không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận