Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 540


Tuy rằng cô còn chưa quyết định có đi hay không, nhưng có đi hay không thì quyền chủ động đi hay ở đều phụ thuộc vào cô.
Kỷ Cánh Diêu rất là dễ gần, cũng chưa chờ Sở Thấm mở miệng thì đã hỏi cô: "Đồng chí Sở, xin hỏi lương thực giúp tôi thu đã có chưa?"
Sở Thấm thoáng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm hờ hững như cũ: "Anh chờ một chút đi, đã nhiều ngày nay thôn chúng ta bộn bề nhiều việc, vốn là tôi tính hôm nay đi thu, ai ngờ anh đã tới rồi."
Cô nói xong thì tạm dừng một giây, không tránh khỏi nghi ngờ, hỏi: "Chỉ có một chút lương thực như vậy mà thôi, sao nhà máy các anh lại gấp gáp như vậy?"
Tính tình của Kỷ Cánh Diêu phần lớn vẫn rất tốt, anh hiểu Sở Thấm đã quên việc này anh cũng không vạch trần, chỉ nói: "Tôi tìm đến bí thư chi bộ của thôn và đội trưởng Hàn trong thôn của các cô thảo luận vài chuyện, đi ngang qua nhà cô thì vừa vặn nhớ tới chuyện lương thực, nếu cô đã thu thì tôi tiện đường mang đi luôn mà thôi."
Lúc này Sở Thấm mới cảm thấy bình thường.
Rốt cuộc là xưởng phó, nên không thể chỉ cố ý vì chút lương thực ấy mà chạy đến đây một chuyến nhỉ?
Nhưng bỗng nhiên cô lại có chút tò mò: "Đợi đã, sao anh biết nơi này là nhà tôi?"
Kỷ Cánh Diêu: "Nhờ vào trực giác."
Sở Thấm cạn lời: "Vậy trực giác của anh chính xác quá nhỉ."
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười: "Thật ra tôi có nghe tiếng chó sủa gần đây, nghe nói đầu năm nay ở xung quanh chỉ có nhà cô có nuôi chó. Nhà máy cơ khí của chúng tôi cũng chuẩn bị nuôi vài con, đúng rồi, nghe nói chó nhà cô là con đực đúng không? Nếu giống chó nhà cô tốt thì tôi còn muốn nhờ chó nhà cô giúp một chút."
Sở Thấm có chút bực bội: "Chó nhà tôi hết ăn lại nằm, lại ăn rất nhiều, cũng không chịu làm gì, ngoại trừ cái lỗ tai thính một chút, tiếng sủa lớn một chút thì cũng không có tác dụng gì khác."
Như vậy sao, Kỷ Cánh Diêu gật đầu, trong lòng lại bỏ qua con ch.ó này, con ch.ó này không xứng với Hoa Nữu nhà mình.
Nói xong thì anh rời đi tìm đội trưởng Hàn, mà Sở Thấm thì đi về nhà.
Khi Sở Thấm về đến nhà thì mới nhớ tới lúc nãy cô nên hỏi Kỷ Cánh Diêu xem anh đi tìm đội trưởng Hàn là có chuyện gì.
Cô lắc đầu, tiếp tục về nhà nằm.
Mặc kệ là chuyện gì, đến lúc đó cũng sẽ biết được.
Nhưng Sở Thấm chỉ nằm trong chốc lát thì không nằm được nữa, tuy rằng thân thể vẫn mỏi mệt không phục hồi tốt như cũ, nhưng bản năng của thân thể và tinh thần lại muốn cô đứng dậy làm việc, đi đến đất trồng rau để làm việc.
Nửa năm này, đất trồng rau coi như bỏ hoang.
Cho dù không gian của cô có thể chứa nước, việc nấu nước cũng thuận tiện hơn người khác, nhưng cũng không có cách lấy nước ra trồng rau.
Phải hiểu được có bao nhiêu người đang gặp khó khăn về việc dùng nước.
Nói sau đi nữa, lỡ như có người đến nhà cô, không cần vào nhà mà đi thẳng từ cửa sân tới đất trồng rau nhìn xem là có thể nhìn thấy một mảnh đất xanh mướt đang trồng rau không thích hợp với lẽ thường thì phải làm sao?
Cô nghĩ trước nghĩ sau, cho nên mảnh đất trồng rau mới bị bỏ hoang hơn nửa năm.
Hiện giờ đã có nước lại có ánh mặt trời, có thể bắt đầu trồng trở lại.
Dù sao cô luôn cảm thấy được chuyện này không thể bỏ qua nhanh như vậy, không thấy Trương Phi Yến mỗi ngày vẫn đều lo lắng hãi hùng như trước đấy sao.
Thừa dịp ông trời bằng lòng cho mọi người nghỉ ngơi thì nhanh chân trồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.
Ngay tại lúc Sở Thấm vâng theo bản năng của thân thể và tinh thần, cầm lấy cái cuốc múa may tại vườn rau đổ đầy mồ hôi thì Kỷ Cánh Diêu đi vào nhà của bí thư chi bộ của thôn.
Giờ phút này trong nhà bí thư chi bộ của thôn tụ tập khá nhiều người, đa số là các vị lãnh đạo trong thôn.
Bí thư chi bộ của thôn thật cẩn thận lấy một cái hộp từ trong phòng rồi mở hộp lấy một trang giấy ở bên trong ra.
Mở trang giấy ra, thì ra là một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này cũng không phải là tấm bản đồ tầm thường mà là bản đồ của thôn Cao Thụ.
Địa phận của thôn Cao Thụ được phân từ đất đai sông núi đều được cẩn thận đánh dấu ghi lại trên tấm bản đồ này.
Lúc này Kỷ Cánh Diêu đến đây là vì đất trong thôn Cao Thụ, thôn Cao Thụ có một mảnh đất hoang ở gần nhà máy cơ khí, trải qua sự quy hoạch của huyện cùng với sự xác nhận của công xã thì mảnh đất đó cũng đã được chia cho nhà máy cơ khí, anh đến đây là để tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận