Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 687: Ngoại truyện ở chung 3


Ngoại truyện ở chung 3
"Từ nay về sau khi anh dạy cọn em đừng giúp nó." Kỷ Cánh Diêu dỗ con gái đang ngủ trong ngực, sau đó nhẹ giọng nói với Sở Thấm.
Sở Thấm rõ ràng thuộc kiểu người làm mẹ không cách nào dạy dỗ con gái được. Cô chỉ nhìn con gái qua lăng kính màu hồng đầy yêu thương, bây giờ đã mơ hồ có dấu hiệu cuồng con gái, anh lo con gái sẽ bị cô chiều hư.
"..."
" Được." Sở Thấm gãi gãi đầu, chỉ có thể đồng ý.
Chỉ có điều Kỷ Cánh Diêu cũng không có cách nào để hoàn toàn nghiêm khắc dạy dỗ con gái, anh cũng hơi rầu rĩ.
Người lần đầu làm cha mẹ rốt cuộc cũng rất khó khăn trong việc nuôi nấng con cái. Cô bé ra đời năm 70, cha mẹ cưới nhau sinh con muộn khiến cho cô bé nhỏ hơn bạn bè cùng thế hệ rất nhiều, ngay cả hai đứa con nhà Sở Kiến cũng lớn hơn cô bé, con của Sở Hồng cũng lớn hơn nửa tuổi.
Khi cô bé được ba tuổi, cha bé lên chức, trở thành người đứng đầu nhà máy cơ khí.
Cô bé cũng được đưa đến trường mẫu giáo trong nhà máy cơ khí, từ đấy Sở Thấm được trải qua cuộc sống hạnh phúc không cần chăm con nít.
Trong ngày hạnh phúc đó cô liền g.i.ế.c con gà, nấu một nồi lẩu gà cho buổi trưa. Cô gọi Kỷ Cánh Diêu về nhà, hai người rưng rưng nước mắt hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc không dễ có.
Nhưng con gái cô lại rất thính mũi, thính đến mức Sở Thấm nghi ngờ cô bé di truyền khứu giác của mình.
Nhưng không nên như vậy chứ, cô là hồn xuyên mà, không phù hợp với quy luật gen di truyền.
Nhưng Sở Thấm đảo mắt đã nhận ra, cô cũng vậy mà, còn nói gì gen quy luật với không quy luật, trên cõi đời này còn có thể có thứ gì bất chấp tất cả các định luật như cô sao?
Chỉ thấy chạng vạng tối con gái theo cha về nhà, đầu tiên là đứng bất động giữa sân, sau đó cô bé khoanh hai tay lại, cằm khẽ nâng lên, học theo y chang kiểu cách của một số người trong xưởng.
Gò má cô bé phập phồng, dẩu môi hồi lâu rồi mới nói: "Cha mẹ đã ăn gì đó đúng không, sao con lại ngửi được mùi thịt thoang thoảng chứ?"
Sở Thấm: "..."
Kỷ Cánh Diêu: "..."
Thấy cha mẹ lấm la lấm lét, cô bé hiểu ra ngay lập tức.
Không cần bọn họ trả lời, cha mẹ thật sự đã thừa dịp cô bé đi học để lén ăn thịt.
Vì vậy ánh mắt con gái tràn đầy vẻ tố cáo, cô bé thở phì phò hai mắt rưng rưng mà nói: "Con không đi học nữa, hai người ăn thịt mà không thèm bảo con."
Cô bé cảm thấy mình bị xa lánh!
Kỷ Cánh Diêu vội vàng an ủi tâm hồn tổn thương của con gái: "Hôm nay là bất ngờ thôi, sau này có ăn thịt thì chắc chắn cha mẹ sẽ gọi con mà."
Sở Thấm cũng nói: "Đúng, ngày mốt sẽ gọi con."
"Chuyện sau này là của sau này, ngày mốt cũng là chuyện ngày mốt, hôm nay tại sao lại không kêu?" Con gái cứ bám lấy đề tài này, không chịu để cho cha mẹ lừa mình.
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, Sở Thấm nhún nhún vai, giao chiến trường cho Kỷ Cánh Diêu.
Kỷ Cánh Diêu không biết làm sao, anh ôm con gái giải thích giải thích mãi, cuối cùng đành cho tiền bồi thường, còn đi kèm rất nhiều điều kiện.
Ví dụ như cho phép cô bé ngủ cùng cha mẹ tuần này, hoặc là làm đùi gà chiên cho bé, mua cho cô bé hai bông hoa cài tóc, rồi thì lần tới đi thị xã phải dẫn bé theo, vân vân.
Từ khi cô bé được ba tuổi là đã bắt đầu ngủ một mình trong phòng ngủ nhỏ.
Phòng ngủ nhỏ cũng được trang trí dựa theo ý tưởng của cô bé, cô bé thật sự rất mừng rỡ, cũng không thèm để ý mình có ngủ cùng cha mẹ hay không. Sở Thấm cùng Kỷ Cánh Diêu thì không cần chịu đựng những cú đ.ấ.m đá trong mộng của cô bé nữa.
Ai mà có ngờ, bây giờ những cú đ.ấ.m trong mộng đó lại kéo nhau quay trở lại.
Kỷ Cánh Diêu nói khô cả họng, cuối cùng cũng miễn cưỡng dỗ dành được con gái. Khi trở về nhà anh còn thở dài một hơi, nói với Sở Thấm: "Anh cảm thấy buổi trưa hôm đó mình làm gà ăn là bị lỗ rồi."
Sở Thấm không nhịn được mà cười to.
Kỷ Cánh Diêu đỡ trán.
Anh nói thầm: Còn cười cái gì chứ, chờ buổi tối con gái em ôm gối nhỏ muốn lên giường, chắc chắn em sẽ không cười được nữa.

Khi con gái bắt đầu đi học, cả nhà cũng không gọi cô bé là con gái nữa mà gọi tên trên giấy tờ là Sở Nguyên Gia.
Cô bé vốn không có tên tắt, nhưng không biết được là bắt nguồn từ ai, bất tri bất giác cái tên Nguyên Nguyên xuất hiện.
Sở Thấm cùng Kỷ Cánh Diêu có lúc cũng gọi theo, gọi mãi cũng thành quen miệng, từ đó về sau đa số hai người cũng chỉ gọi cô bé bằng tên tắt "Nguyên Nguyên" này.
Nguyên Nguyên là một đứa bé cứng đầu, nhưng cũng là một đứa bé cứng đầu rất thông minh.
Cô bé cũng hơi khác với những đứa trẻ cùng lứa, sáu tuổi đã lên tiểu học, cũng là năm ấy, Sở Thấm thấy được ánh sáng rạng đông le lói.
Sắp đến năm 76, đây là năm thứ hai mươi từ khi cô chuyển kiếp tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận