Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 608


Đào con mương này là đúng.
Trời hạn hán có thể dẫn nước, lũ thì có thể thoát nước.
May là có con mương này, có thể chuyển dòng nước đọng ra khỏi đồng ruộng.
Nghe nói ruộng lúa ở thôn Trung Bình và ao Chu Gia sắp bị úng đến tận gốc, làm gần đây đội trưởng Hàn phải ở lại hai thôn này, thôn Cao Thụ giao cho bí thư chi bộ thôn và chú Thắng Lợi tạm thời trông coi.
Lại là một ngày tháo nước nữa.
Sở Thấm mặc áo tơi, đầu đội mũ tre, tóc trên trán và thái dương đều bị mưa làm ướt, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy khung cảnh mờ mịt trước mắt vì mưa lớn.
Cô mở thêm dòng chảy trên ruộng, cho nước trong ruộng chảy theo đó vào mương.
Dù vậy, do lượng nước lớn nên hạt thóc cũng xấu hẳn đi.
Lúc đầu, cô còn nghĩ vụ thu hoạch năm nay sẽ ổn, nhưng bây giờ cô chỉ mong, duy trì được năng suất năm ngoái là tốt rồi.
Sở Thấm thở dài, sau khi làm xong hết công việc mình phụ trách, cô mới chậm rãi đi bộ về nhà.
Vì trời mưa, nên thời gian làm việc cũng không dài lắm, chỉ cần hoàn thành công việc được giao là có thể về nhà.
Cô lau mồ hôi, chậm rãi bước về nhà.
Khi đi ngang qua nhà Tiểu Đường, cô báo với Tiểu Đường một tiếng, Tiểu Đường cũng không kiểm tra mà tính công điểm cho cô luôn.
Sở Thấm kéo thân xác mệt mỏi về nhà, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là nhanh chóng cởi chiếc áo tơi khủng khiếp của mình ra.
Giờ cô muốn nhất là rút được một bộ áo mưa từ hệ thống, có điều, có rút được cô cũng không dám mang ra dùng.
Sở Thấm treo áo tơi lên bức tường bên ngoài dưới mái hiên, nước mưa trên áo tơi chảy xuống, tụ lại rồi từ từ chảy vào trong sân.
Cô cởi mũ xuống, vẫy vẫy rồi treo lên cùng.
Làm xong, Sở Thấm thái vài lát gừng, cho vào ấm đun, sau đó đi vào bếp sờ nước trong nồi.
Ừm, vẫn còn ấm, dùng được.
Sở Thấm múc hai thùng nước đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì canh gừng cũng vừa được.
Uống nửa ấm canh gừng xong, Sở Thấm ợ một cái, đầy mùi gừng.
Trước đây cay đến mức cô phải chửi thề, nhưng bây giờ uống đã quen nên cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, may là năm ngoái cô để nhiều gừng, không thì trong nhà đã sớm hết gừng rồi.
Tiếp đó, cô vẫn có việc để làm.
Làm cái gì?
Chăn lợn, cho gà ăn, nuôi tằm.
Đầu tiên, cô che ô cho lợn ăn trước.
Bảo sao cô muốn xây nhà, vào ngày mưa rất bất tiện, ngay cả tắm cũng phải che ô tắm, chứ đừng nói là đi chăn lợn ở sân sau.
Sở Thấm đi tới chuồng lợn, lấy thức ăn băm sẵn trong thùng gỗ bên cạnh ra cho lợn ăn.
Trong thời gian này, cô không chỉ rút được thức ăn cho gà, mà còn rút được ba bao thức ăn cho lợn từ hộp mù của hệ thống .
Khi rút được thức ăn cho gà, cô mẩm nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rút được thức ăn cho lợn, không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy.
Sở Thấm cực kỳ hài lòng, điều duy nhất không hài lòng là cô không thể tự mình nuôi lợn.
Haiz! Cũng may một phần con lợn này sẽ là của mình, cũng không tính là làm mướn không công cho người khác.
Hai con lợn ăn rất vui vẻ, Sở Thấm cẩn thận kiểm tra chuồng lợn, trước khi rời đi còn xúc phân lợn ra, có thời gian thì đưa đến chuồng lợn tập trung.
Sau khi cho lợn ăn xong thì cô cho gà ăn.
Đàn gà đang tụ tập dưới chuồng gỗ sau đồi.
Vì năm nay trời mưa nhiều, Sở Thấm không thể chuyển lên chuyển xuống, nên đã dựng một cái chuồng gỗ bên trên.
Chuồng gỗ tương đối lớn, sơ sơ khoảng hai mươi mét vuông.
Gỗ dùng làm cột, rơm dùng làm mái, trời mưa gà sẽ rúc vào chuồng gỗ, không chịu ra ngoài. Lúc này, Sở Thấm vãi thẳng thức ăn vào trong chuồng, kiểm tra tình hình đàn gà một lúc, xem chúng ổn không, sau đó cô mới yên tâm xuống dưới.
Cuối cùng cho tằm ăn, tằm ở góc nhà bếp.
Sở Thấm đặt mấy cái giá gỗ trong nhà bếp, trên giá gỗ là mấy cái mẹt.
Trong cái mẹt, là từng con tằm màu trắng mập mạp.
Đầu tiên, Sở Thấm dọn sạch sẽ phân của chúng, sau đó hơ khô lá dâu, cắt thành từng mảnh rắc vào trong cái mẹt, những con tằm trắng mập mạp bắt đầu ngọ nguậy ăn.
"Phải nhả tơ rồi chứ nhỉ?" Sở Thấm suy đoán nói.
Cô chọc chọc con tằm, tự hỏi liệu năm nay có thể làm một chiếc chăn tơ tằm hay không.
Chăn tơ tằm, nghe nói chỉ người giàu mới đắp.
Thật ra cô đã nuôi được một vụ, còn thu được nửa bao tơ tằm, thêm bốn năm lượt nữa, chắc là cô có thể làm được chăn rồi.
Lợn, gà rồi đến tằm, Sở Thấm không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận