Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 280


Sở Thấm nhận lấy thịt và thỏ, nói: “Vậy ông xử lý rắn xong thì cháu sẽ đến lấy, cảm ơn ông ạ.”
Nói xong, mang theo đồ rời đi.
So với những người khác, thu hoạch của cô cũng xem như rất nhiều, còn chưa ra khỏi sân đập lúa đã có người gọi cô lại: “Sở Thấm, đến đây, thím tìm cháu nói chuyện.
Sở Thấm xoay người, đi về phía bà ấy.
Người gọi cô là thím Trương.
“Thím, có chuyện gì sao?” Cô tò mò hỏi.
Thím Trương đặt thùng gỗ của mình xuống tại chỗ, lôi kéo Sở Thấm đến bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tìm cháu đổi chút thịt, cháu thấy thế nào?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Không phải đang chia thịt sao, sao thím còn phải đổi thịt với chau.”
Thím Trương thở dài: “Chia cái gì, nhà thím không được chia nhiều bằng cháu.”
Bà ấy lại nói: “Thím cũng không gạt cháu, thím dùng lương thực đổi với cháu, ba cân lương thực đổi một cân thịt cháu thấy thế nào?”
Cách đổi này cũng khá là công bằng, chỉ là nếu như Sở Thấm tìm cậu út Dương để đổi, chưa hẳn là không thể đổi được mấy lượng lương thực.
Nhưng cũng không cần phải tốn công, thím Trương muốn đổi thì đổi thôi.
Nhưng Sở Thấm muốn hỏi rõ ràng: “Là lúa sao?”
Thím Trương không nói gì: “Chẳng lẽ thím còn có thể cho cháu khoai lang?”
Trong lòng bà ấy lại thầm nói, hiện tại ở nhà mình đúng là có rất nhiều khoai lang, nếu không phải con nhóc c.h.ế.t tiệt trong nhà trông coi chặt chẽ thì bà ấy đã khăng khăng dùng khoai lang để đổi rồi.
Sở Thấm nghe được là lúa thì hết sức sảng khoái mà đưa thịt lợn rừng vừa mới lấy đến tay cầm còn chưa nói cho thím Trương, nói: “Của thím đây, lương thực ngày mai đưa cho cháu cũng được.”
Thím Trương nói “Ôi” một tiếng: “Đâu cần phải ngày mai.”
Nói xong xoay người hô: “Phi Yến! Phi Yến à, Trương Phi Yến đâu rồi?”
Kêu xong ba tiếng, Trương Phi Yến đang trốn trong đám người xem phần thịt cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy mẹ cô ấy đang gọi.
Trương Phi Yến đang sững sờ.
Hôm nay ở trong kiếp trước, đã từng xảy ra tai nạn.
Tai nạn là gì? Là trong số những người I săn b.ắ.n mùa đông có người bị đ.â.m bị thương, nghe nói là bị heo rừng đ.â.m mạnh vào bụng, m.á.u lập tức phun ra ngay tại chỗ.
Sau đó còn mượn máy cày từ chỗ đào mương, suốt đêm đưa người đến bệnh viện huyện để chữa bệnh, ở nửa tháng mới xuất viện, đợi đến nửa năm sau mới có thể xuống đồng làm việc.
Mà kiếp này... Đúng là có người bị đụng nhưng chỉ bị bầm tím chân. So với kiếp trước, hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt!
Không cần nhiều lời, thay đổi lần này chắc chắn là do Sở Thấm mang đến.
Cô ấy vội vàng nói một tiếng “Vâng”, chạy đến bên cạnh mẹ.
Sau khi nghe mẹ dặn dò, Trương Phi Yến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì? Mẹ nói cái gì? Mẹ bảo con đưa sáu cân lúa cho Sở Thấm?”
Cô ấy há to miệng.
Cô ấy rất uất ức đó, bản thân tích góp lương thực giống như chuột, mà lương thực của Sở Thấm thì đầy kho, thế mà hiện tại bà ấy còn muốn tự tay lấy lương thực của nhà mình ra cho Sở Thấm!
Ánh mắt Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm đầy u oán, còn Sở Thấm thì chỉ nhún vai.
Cũng hết cách rồi, cô mạnh như vậy đấy.
*
Sở Thấm thật sự không thích heo rừng, thịt này rất khó hầm, muốn hầm được nhừ cũng phải tốn rất nhiều củi.
Cho dù mang về nhà, cũng chỉ thêm đồ ăn cho Tiểu Bạch.
Ngược lại cô có một ý nghĩ, sau khi cuộc săn b.ắ.n mùa đông kết thúc cô phải nghĩ cách đến núi Bạch Thạch một chuyến.
Trước đây cô chưa từng đến mảnh đất trù phú này, hình như có hơi thiệt, phải đi xem có thể bí mật kiếm được mấy con thú hoang hay không.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hôm nay cô phát hiện ra phân và nước tiểu của dê rừng, so với heo rừng thì cô thích dê rừng hơn.
Trong mùa đông giá lạnh, tuyết lớn bay tán loạn, mà cô lại được uống canh xương dê, phải nói cảm giác sung sướng miễn bàn.
Nhưng không biết vì sao cô xuyên đến đã rất lâu, mà cũng chỉ săn được một con dê rừng, thật sự làm người ta tiếc nuối.
Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến đến nhà cô ấy, lúc này trong nhà cô ấy không có ai, đều đang ở sân đập lúa.
Trương Phi Yến đẩy cửa ra, kiềm chế suốt chặng đường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi cô: “Cô đã có nhiều lương thực như vậy rồi mà còn phải đổi lương thực?”
Sở Thấm nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc, khó hiểu hỏi ngược lại: “Vậy cô có chê lương thực nhiều không?”
Trương Phi Yến nghẹn họng, nâng cằm, muốn nói gì đó lại không nói được ra thành lời. Sắc mặt lại dần dần dịu lại, đưa Sở Thấm đến nhà chính, đốt đèn dầu, ánh đèn lắc lư trên mặt cô ấy, Trương Phi Yến hỏi cô: “Hôm nay mọi người đến núi Bạch Thạch có nhiều con mồi không?”
Trong lòng Sở Thấm bỗng nâng cao tính cảnh giác, dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn cô ấy: “Đừng nói với tôi là cô cũng muốn đi nhé? Vậy tôi khuyên cô không nên đi, không phải tôi sợ cô bắt được con mồi, mà tôi sợ cô mất mạng.”
Cô thật sự không nói quá, thể trạng của Trương Phi Yến này đi vòng ngoài còn tốn sức, cũng lắm chỉ có thể đi dạo ở chân núi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận