Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 588


Sở Thấm không quen với những tình huống thế này, ban đầu mấy người bạn của Kỷ Cánh Diêu sẽ tìm vài chủ đề để bắt chuyện với cô, Lan Bạch cũng thường kéo cô vào hàn huyên mấy chuyện thú vị.
Nhưng thấy Sở Thấm câu nệ và không hào hứng mấy, mọi người cũng dần hiểu rõ tính cách của cô, không còn ai cố gắng ép cô nói chuyện nữa.
Cô gái này là người thích sự yên tĩnh.
Tạ Liên – bạn của Kỷ Cánh Diêu cảm thấy ngạc nhiên, anh ấy nghĩ nếu dựa theo tính cách của Sở Thấm và Kỷ Cánh Diêu thì hai người rất khó để làm bạn, mà chuyện mời nhau tới tham dự tiệc chuyển nhà lại càng khó hơn.
Vậy hai người này quen biết nhau bằng cách nào?
Đến giờ ăn, Tạ Liên nhìn Kỷ Cánh Diêu thường xuyên nhìn lén người ta, chú ý mọi cử chỉ của người ta, thấy người ta chìa đũa vào món ăn đó mấy lần là Kỷ Cánh Diêu chỉ hận không thể bưng đĩa đồ ăn ra trước mặt người ta. Đúng là một hành vi chẳng đáng tiền, Tạ Liên chửi thầm.
Hoá ra là nhìn trúng con gái nhà người ta rồi.
Đây có được coi là trâu già gặm cỏ non không? Trông vẻ ngoài hình như cô gái này còn chưa tới hai mươi tuổi.
Tạ Liên phát hiện Kỷ Cánh Diêu cố gắng che giấu tình cảm nhưng không được, và anh ấy cũng nhận ra là cô gái kia hoàn toàn không có suy nghĩ nam nữ gì với Kỷ Cánh Diêu, điều này khiến anh ấy bật cười.
“Sao vậy?” Người bên cạnh hỏi.
Sở Thấm đang gắp đồ ăn cũng dừng lại, nhìn anh ấy.
Tạ Liên mỉm cười, lắc đầu đáp: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ sao Cánh Diêu lại nấu ăn ngon thế này.”
Sở Thấm bừng tỉnh, cô cũng rất tò mò.
Trên bàn ăn có tổng cộng tám món, trong đó có năm món thịt và ba món chay trông vô cùng phong phú, cảm giác giống như bữa cơm tất niên.
Trong đó còn có xương sườn chiên, xương sườn ướp sau đó đem đi chiên, bên cạnh còn có tương củ tỏi và ớt bột để chấm.
Có đậu nành nấu móng heo. Lâu rồi Sở Thấm chưa ăn móng heo, cái móng heo trong ba lô không gian kia đã bị cô đem đi hầm canh ăn hết từ đời nào rồi. Mà chân heo hôm nay của Kỷ Cánh Diêu rất thơm, hoàn toàn không còn mùi vị heo, Sở Thấm nghĩ có cơ hội chắc chắn phải hỏi anh chế biến kiểu gì.
Ngoài ra còn có món măng xào thịt, ngỗng nướng khoai tây và canh gà hầm, mọi thứ đều ngoan quá mức quy định. Có đủ các vị chua, cay, mặn, ngọt, nói chung là chiều được khẩu vị của tất cả mọi người.
Về phần rau xanh thì có món cải trắng xào, củ cải xào và giá xào, khá đầy đủ.
Sở Thấm vừa ăn giá vừa nghĩ sau khi về nhà cũng phải tự làm một ít.
Ban đầu Sở Thấm cảm thấy khó chịu do bị mời tới ăn cơm vào một ngày tuyết rơi dày đặc, nhưng đổi lại, đồ ăn ngon đã xua tan đi sự mệt mỏi của cô. Có điều, vì không khống chế được lượng cơm ăn nên Sở Thấm rất khó xử.
Sở Thấm và Lan Bạch ăn hai bát cơm, sau khi buông bát Sở Thấm vẫn không nỡ.
Dù đang nói chuyện với người khác nhưng Kỷ Cánh Diêu vẫn thường xuyên để ý tới cô, thử hỏi sao anh lại không biết cô đang nghĩ gì. Đợi mọi người ăn xong, Kỷ Cánh Diêu lấy nửa thùng bánh bao thịt ra, nhét cho mỗi người hai cái.
Ngoài miệng Sở Thấm nói từ chối, nhưng vừa cắn được miếng bánh đầu tiên, Sở Thấm chỉ hận không thể kêu lên: “Cho tôi thêm hai cái nữa.”
Măng là măng mùa đông, là món ngon của mùa đông, không biết Kỷ Cánh Diêu nấu kiểu gì mà cô ăn không thấy vị chát của măng mùa đông thường có, chỉ thấy vị tươi mát đặc trưng của măng mùa đông.
Mà thịt là thịt chân, thêm khoảng ba mươi đến bảy mươi phần trăm măng mùa đông khiến bánh bao béo ngậy lại có mùi thịt thơm nức, giúp măng mùa đông phát huy hết vị thơm ngon, đỉnh cực kỳ.
Sở Thấm thầm tán thưởng trong lòng.
Người này không cần quản lý xưởng, có thể kiếm sống dựa vào nghề đầu bếp.
Sở Thấm ăn tẹt ga trong bữa tiệc chuyển nhà, sau khi ăn xong, Tạ Liên và mấy người khác kéo đi đánh bài, tất nhiên là Sở Thấm không từ chối.
Sau giờ ngọ, không còn thấy bóng dáng bông tuyết lơ lửng giữa không trung nữa.
Mặt trời xuất hiện, rất nhiều người đã tranh thủ lúc có nắng để phơi hết đống quần áo chưa kịp khô xuống tầng dưới ký túc xá.
Mà giờ phút này đây, ký túc xá lại có tiếng chơi đùa chạy nhảy của mấy đứa trẻ, nghe thấy động tĩnh, Sở Thấm nghĩ đến chuyện cô từng hỏi Kỷ Cánh Diêu về trường học cách đây không lâu.
Sở Thấm nghĩ thầm, cô muốn hỏi, nhưng trong phòng có rất nhiều người, vì sợ khiến Kỷ Cánh Diêu gặp phiền toái nên cô đành nuốt ngược lời nói vào trong.
Khoảng ba giờ chiều, mọi người bắt đầu về nhà.
Có hai người ở lại xưởng, ba người Tạ Liên sống trong thị trấn.
Tạ Liên nói: “Tôi không ở lại nhà cậu đâu, đỡ mất công cậu phải thu dọn chăn giường. Dù gì thì bây giờ xưởng của cậu cũng có xe chở lên thị trấn, vừa hay có thể đưa chúng tôi về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận