Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 578


Chỉ có điều đội trưởng Hàn vẫn tiếp tục nháy mắt với cô, Sở Thấm chỉ đành nhắm mắt đồng ý, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: "Tôi không muốn phải rời nhà, giúp một tay thì giúp được, nhưng buổi tối tôi vẫn muốn về nhà."
"Như vậy sao, thế cô có xe đạp không?" Lý Lôi suy tính rồi nói: "Vậy phiền cô chịu cực mấy hôm tới nhé."
Nếu Sở Thấm không muốn đi thì ông ấy cũng không bắt buộc, nhưng để cho cô hỗ trợ lái xe thu lương thực ở công xã Dương Tử Câu, chuyển xong thì ngừng xe ngay trong công xã, cô có xe đạp thì cũng tiện để trở về thôn.
Đôi mắt Sở Thấm sáng lên, cô gật đầu một cái: "Tôi có!"
Có là được!
Lý Lôi nói: "Vậy được rồi, cơm trưa mấy ngày này của cô chúng tôi sẽ lo hết."
Nơi nào thiếu ăn chứ Cục Lương thực thì không thiếu.
Sở Thấm nghe được câu này mới hơi hài lòng, chờ ông ấy rời đi rồi, cô mới sâu kín nhìn đội trưởng Hàn.
"Ông có ý gì thế?" Cô không hiểu: "Mùa đông lạnh thế này tôi thật sự không thích ra ngoài đâu."
Đội trưởng Hàn nhìn chung quanh một chút rồi kêu cô tới bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô đừng có ngu ngốc, Cục Lương thực mời cô làm việc thì sẽ không bạc đãi cô, không chừng đây còn là công việc lâu dài. Hơn nữa còn làm việc tự do, không cần phải đi chấm công."
Sở Thấm không hiểu nên hỏi: "Sao có thể?"
Còn có công việc không cần chấm công mà vẫn có tiền cầm sao?
"Cục Lương thực của huyện chúng ta cần vận chuyển lương thực đến thành phố, hàng năm bọn họ chỉ phải đi một chuyến, cũng chỉ trong khoảng một hai tuần lễ, còn được trả thù lao thì cô có làm hay không? Hơn nữa năm nay thu lương thực trong mùa rét đậm, nhưng sang năm năm sau thì không nhất định là vậy. Cô đó, cứ tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho người ta đi, về sau có việc này người ta còn gọi cô tiếp." đội trưởng Hàn tận tình khuyên bảo.
Ông ấy thật sự đang nghĩ cho Sở Thấm.
Ông ấy hiểu được chuyện Sở Thấm luôn tâm tâm niệm niệm muốn được xây nhà gạch ngói, lúc này chạy xe vận tải lại là các kiếm tiền rất tốt.
Sở Thấm bừng tỉnh: "Là vậy à, vậy tôi phải hết sức tranh thủ cơ hội, nếu có thể chạy đến thành phố..."
Không nói chuyện khác, chỉ mua đồ thôi cũng rất tiện lợi.
Huống chi cô còn có túi đeo lưng không gian.
Năm nay cô không tính đi xa, phải về nhà mỗi ngày là bởi vì ở nhà có thức ăn, mà những người khác lại thiếu thức ăn.
Chờ đến tối nay, cô sẽ lấy hết thức ăn còn ở nhà xếp ngay ngắn vào trong túi đeo lưng không gian, vậy là có thể yên tâm rời đi.
Vì vậy chuyện này coi như đã sắp xếp xong. Sở Thấm lập tức trở về nhà luộc mấy cái trứng lên ăn, đem theo bi đông chứa nước, mặc thêm áo bông dày, mang bao tay rồi bước vào con đường hỗ trợ thu lương.
Sở Thấm có tính cảnh giác rất mạnh, cho dù là ban ngày, cô cũng sợ mình đi rồi nhà sẽ có kẻ gian.
Vì vậy đến lúc xuất phát, cô giấu hết toàn bộ những thứ khác người, còn khóa mấy lớp cửa ở hầm trú ẩn.
Như vậy vẫn chưa đủ, đội trưởng Hàn phải nói sẽ giúp cô trông chừng căn nhà, cô mới có thể yên tâm.
Dù gì Tiểu Bạch vẫn còn ở nhà, ban ngày chỉ cần có người lạ đến là Tiểu Bạch sẽ sủa, giọng nó thì nhất định trong vòng ba trăm thước sẽ có thể nghe.
Cô chuyên tâm lái xe, trước tiên là lái đến công xã, chờ họ thu nhận hết lương thực hôm nay rồi mới có thể chở chúng đến phố huyện.
Sở Thấm là người bản xứ, nên cô càng rành đường ở xã Dương Tử Câu hơn tài xế ban đầu. Cô biết rõ ở đâu có chỗ quẹo cua hay là đường đi rộng hẹp thế nào.
Ở phía sau buồng xe, các nhân viên ngồi cùng với lương thực lập tức cảm nhận được cái hay khi để Sở Thấm lái xe.
Tài xế ban đầu cảm khái, anh ta lên tiếng trước nhất: "Cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng lái xe rất ổn, cũng không biết đã luyện tập thế nào mà ra được vậy."
"Đúng đó, lúc đầu tôi còn say xe, bây giờ thì gần như hết say rồi." Có một người ngồi ở đuôi xe, bị lạnh cóng cũng nói.
Lý Lôi cười cười: "Anh đã ói suốt dọc đường, chắc đến giờ bụng không ói được nữa ấy chứ."
"Mà này, cô bé đó sẽ lái xe đi toàn bộ Dương Tử Câu đúng không? Chậc, có thể mời cô ấy giúp lái sang công xã kế bên luôn cũng được đó." Người nọ xoa bụng nói.
Lý Lôi: "Anh cho là tôi không nghĩ đến à, là do con gái người ta yêu nhà, không muốn rời nhà."
"Vậy thì càng đơn giản mà, tạm thời cứ để cho cô ấy giữ xe."
Đây không phải là hại người nhà sao, Lý Lôi thầm nghĩ.
Lỡ như xe xảy ra vấn đề gì thì con gái người ta phải chịu trách nhiệm sao?
"Vậy có thể xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ có người dám trộm bánh xe đi bán?"
"Đúng vậy, có mấy công xã trong đội vận tải nhiều khi cũng đâu cần lái xe về đâu."
Lý Lôi lắc đầu, không thể bẫy con gái nhà người ta như vậy được.
"Chú Triệu này thật là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận