Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 385


Đi qua cổng thôn, đi một mạch leo đến núi Bạch Thạch.
Sở Thấm đi đường núi rất nhanh, thời gian eo hẹp nên cô không thể đi chậm được.
Sau khi đến núi Bạch Thạch, cũng không đi lo cái khác, đi thẳng đến địa điểm đánh dấu tổ ong.
Sau khi Sở Thấm nhìn thấy tổ ong trong khe đá thì thở phào, may mà vẫn còn!
Thực ra vị trí tổ ong này giấu kĩ, cũng là mạng của những ong mật này không tốt, lại gặp phải Sở Thấm, người có mắt tinh tường.
Cô lấy ra nước đuổi côn trùng thần kỳ để lấy mật ong, sau đó bôi lên trên tay và trên mặt, trên cổ.
Dù rằng dựa theo kinh nghiệm lúc trước, bôi vào cổ tay cũng không khác gì bôi sau tai, nhưng lần này là lấy mật ong mà, tóm lại cô đã bôi hết một lượt những chỗ bị lộ ra ngoài.
Ong mật vo ve vo ve, tới gần tổ ong bèn nghe tiếng động.
Trước hết, Sở Thấm dùng tay chạm vào, cẩn thận từng li từng tí, khi thấy ong mật bị cô đụng vào nhưng không đốt cô, thậm chí khi đến gần cô, cô bèn hiểu được lần này nước đuổi côn trùng vẫn an toàn như cũ.
Trời còn chưa sáng rõ hoàn toàn, nhưng thị lực Sở Thấm tốt, có thể nhìn rõ tổ ong này.
Chỉ thấy cô đốt thuốc, dùng khói hun ong mật đi.
Dù sao cô cũng không thể mang tổ ong đầy ắp ong mật về nhà, nói không chừng nước đuổi côn trùng có thể mất hiệu lực bất cứ lúc nào.
Ong mật vo ve vo ve bị hun đuổi đi, khi rời khỏi tổ ong, không còn một con ong mật nào dừng lại trên người Sở Thấm.
Sau khi hun đến gần hết, Sở Thấm bèn dùng công cụ xúc tổ ong rơi xuống, cất vào chỗ trống trong ba lô không gian.
Bời vì ba lô không gian chỉ dư ra một chỗ trống, nên ba lô không gian lại vứt nhộng ong ra ngoài.
Sở Thấm chỉ có thể chấp nhận số phận, nhặt nhộng ong dưới đất lên, bỏ vào trong gùi tre đã lót lá.
Nhộng ong lại là món đồ tốt, chiên qua dầu rồi rắc bột ớt thì là, vậy thì sẽ thơm nức mũi.
Sở Thấm gom tổ ong xong, cũng không tính thử nặng bao nhiêu, bèn nóng lòng đi xuống núi.
Trên đường xuống núi mà còn tiện tay hái được một chút rau dại, đương nhiên, rau dại không nhiều, nhưng nếu không cẩn thận bị người ta phát hiện cũng hơi phiền phức, đúng không.
Sở Thấm xuống núi nhanh hơn, quả thật là đi như phi nước đại.
Bởi vì cố ý trốn tránh, trên đường đi Sở Thấm cũng không gặp người nào. Đợi đến khi cô về tới nhà, trời đã sáng trưng, đã là sáu giờ rưỡi sáng rồi.
Sở Thấm còn chưa kịp bỏ gùi xuống, đã uống ực nửa ly nước.
Hít thở một hơi thật sâu, để gùi xuống, đi đến sân sau, thả gà trong lồng gà ra, sẵn tiện nhặt trứng gà luôn.
Sở Thấm liếc nhìn, có bốn trứng gà.
Bây giờ mỗi ngày cô đều ăn hai quả trứng gà, còn lại thì để dành.
Nhưng tại vì trong nhà không có nhiều gà, cô để dành vừa vặn chỉ đủ để ăn, dù sao xào rau cũng phải dùng đến trứng gà, Sở Thấm vô cùng thích ăn trứng xào cay.
Sở Thấm chợt nhớ tới đã âm thầm đồng ý với cậu út Dương về việc nuôi gà ở sau đồi, xem ra có thể đưa vào lịch trình hằng ngày rồi.
Về phần thức ăn cho gà, tạm thời đi một bước tính một bước vậy, trước mắt Sở Thấm tạm thời có thể cầm cự.
Cho dù không cầm cự được, thì g.i.ế.c gà rồi bỏ vào trong ba lô không gian để ăn từ từ cũng không tệ.
Cơm trong nhà đã nấu chín, trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm đặc trưng của cơm.
Bởi vì thời gian không kịp, nên không xào rau, chỉ trực tiếp ăn kèm với củ cải khô xào cay còn thừa lại từ tối hôm qua.
Gần đây cô thường xuyên nấu củ cải khô xào cay. Ừm, cũng không phải là thích ăn, chủ yếu là vì trong nhà thực sự quá nhiều củ cải khô.
Nhưng mà bánh rán củ cải khô thơm dầu, lại thêm vị cay kích thích vị giác, ngược lại vô cùng ngốn cơm.
Ăn xong ba bát cơm lớn, đã đến bảy giờ.
Sở Thấm không nghỉ ngơi, chạy ngay đến sân đập lúa, nghe đội trưởng Hàn dặn dò nhiệm vụ hôm nay.
Nhiệm vụ của cô vẫn là ba việc cũ, gánh nước, nhổ cỏ và tỉa ngọn.
Hôm nay bây giờ không xong rồi, cô gánh nước đi tới đi lui hết ba mươi lượt mới được.
Hiện giờ đã khô hạn đến mức nào rồi? Khô hạn đến mức nghe nói trong thôn Lưu Lý đã có dấu hiệu mờ nhạt về việc mất nước, bọn họ đã phải đến sông Thượng Khê gánh nước, bởi vì phải đi rất xa, tiêu tốn rất nhiều thời gian, đại đội trưởng của thôn Lưu Lý bèn rất buồn rầu vì lúc đầu không cùng sửa mương nước với thôn Cao Thụ.
Mỗi ngày Sở Thấm đều phải mang theo khăn lông, không phải để lau mồ hôi, mà là để đệm ở bả vai, nếu không, không quá ba ngày thì bả vai sẽ trở nên bầm đen.
Sau khi gánh nước xong thì nhổ cỏ.
Đừng tưởng rằng nhổ cỏ là việc dễ làm, việc nhà nông thì không bao giờ dễ làm!
Ở thời đại không có thuốc trừ sâu diệt cỏ, tất cả cỏ dại làm loãng chất dinh dưỡng của hoa màu cần phải loại bỏ bằng tay.
Sở Thấm nhổ cỏ dại tới mức tay đã đau đớn, cũng nhờ cô đã rút trúng một bộ găng tay ni lông, nếu không sớm muộn gì đôi tay này cũng đầy những vết chai thô ráp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận