Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 692: Một ít chuyện sau này 5


Một ít chuyện sau này 5
Đến tháng 10 năm 77, cô xem tin tức qua báo chí, có chút ngẩn ra.
Gì chứ?
Báo chí nói tháng 9 có mở một cuộc họp, mà trong buổi họp đó, những người lãnh đạo đã ra quyết định khôi phục việc thi đại học.
Ngay lúc đó Sở Thấm cũng không ở trong thôn mà đang ở thị xã.
Tờ báo trên tay cũng là số mới ra hôm nay, hôm nay cô dẫn con gái tới thị xã, thấy trong huyện có người cầm báo kêu khóc chạy như điên ở trên đường, cô đã có suy đoán mơ hồ trong lòng.
Sở Thấm lập tức vọt tới thư cục mua báo, giây phút cầm được báo trên tay, suy đoán của cô trở thành sự thật.
Chóp mũi cô đau xót, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Nhân viên thư cục có quen biết cô cũng không thấy lạ gì mà chỉ nói: "Khóc thì cứ khóc đi, nhiều người cũng khóc mà. Ban nãy thậm chí có người kích động ngất đi, quản lý của chúng tôi mới đưa người ta đi bệnh viện rồi."
Sở Thấm mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong: "Ai muốn khóc chứ, tôi bị gió thổi cay mắt thôi."
Cô vừa nói vừa lấy thêm ba tờ báo, sau đó nhanh chóng dẫn con gái đến cửa hàng bách hóa mua mấy cân sô cô la, rồi cô đạp xe thật nhanh, đi thẳng về nhà.
Người trong thôn cũng đều đã ra đồng làm việc, đúng ra hôm nay Sở Thấm cũng phải đi làm, nhưng ai bảo cô đã đồng ý với con gái nếu thi được điểm tuyệt đối sẽ dẫn cô bé đi mua kẹo ngọt, cho nên hôm nay dĩ nhiên cô phải xin nghỉ.
Bởi vì trong thôn còn chưa có điện, radio không thể phát tới đây, nên dĩ nhiên mọi người trong thôn không thể nào biết được tin tức này.
Vì vậy khi Sở Thấm đạp xe từ cửa thôn tới, cô vẫy mạnh tờ báo suốt dọc đường, miệng thì hô to "Khôi phục thi vào trường đại học", tất cả mọi người đều ngây dại.
Hô đến sân đập lúa, giọng Sở Thấm cũng khàn đi, không đợi những người khác chạy tới hỏi, cô nhanh chóng dán ba tờ báo in dòng chữ to "Khôi phục thi vào trường đại học" lên tường.
Cô đang dán thì có thanh niên trí thức chạy như bay đến.
"Gì thế, chị Sở Thấm vừa nói gì thế?!" Cậu thanh niên trí thức này đỏ mắt kích động hỏi.
Sở Thấm đã gần như mất giọng, cô không lên tiếng mà chỉ chỉ ba tờ báo trên tường.
Cậu thanh niên trí thức lập tức nhìn sang, khi thấy dòng chữ "Khôi phục thi vào trường đại học", cậu ấy liền ngồi xuống đất khóc òa lên.
Nguyên Nguyên cũng thấy hơi sợ, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Thấm, ngơ ngác nhìn anh thanh niên trí thức kia.
Có người thứ nhất đến xem thì sẽ có người thứ hai, trong chốc lát đã có cả một đám đông trên sân đập lúa.
Sở Thấm nhìn ra đằng xa, nghe từng tiếng khóc òa và tiếng thút thít thay nhau vang lên, sau đó thở dài dẫn Nguyên Nguyên về nhà.
Thi vào trường đại học là con đường để thanh niên trí thức trở về thành thị, thoát khỏi công việc lao động chân tay nặng nhọc, cũng là con đường của đại đa số thanh niên ở nông thôn.
Cô cũng phải chuẩn bị thi vào trường đại học, cô cũng muốn thử một chút.
Hồi năm 70, Sở Thấm cũng đã lấy được tấm bằng tốt nghiệp trung học, nhưng mấy năm qua chuyện học hành đã bị buông lỏng rất nhiều, cô cũng không chắc chắn mình có thể thi đậu hay không.
Nhưng cũng thật may là sách vở của cô vẫn còn, ghi chép cũng vẫn còn, bây giồ ôn lại cũng không quá khó khăn.
Nhưng khi Sở Thấm biết được tháng 12 đã phải thi vào trường đại học, cô liền đơ người ra.
"Thật sự là tháng 12?" Sở Thấm trợn to hai mắt.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu, sau đó anh giao mấy quyển sách luyện đề và vở ghi cho Sở Thấm: "Anh lấy từ chỗ lão Tạ đó, cả vợ, anh vợ và cha mẹ vợ cậu ta đều là giáo viên, còn đều dạy số học, những tài liệu này là do họ biên soạn."
Sở Thấm cũng rất hứng thu: "Cái này thuộc về gia đình làm giáo dục lâu năm đấy."
Cô nhận lấy sách luyện đề, mở ra nhìn một chút, quả nhiên bị những chủ đề trong đó hấp dẫn.
Kỷ Cánh Diêu lại nói: "Anh cảm thấy hơn một tháng tới em đừng đi làm, cứ ở nhà an tâm học tập, như vậy tỷ lệ thi đậu sẽ lớn hơn một chút."
Sở Thấm cân nhắc chốc lát rồi lại gật đầu.
Nếu đã quyết định tham gia thì tất nhiên phải dốc hết toàn lực, nếu không về sau hạn chế tuổi tác, cô sẽ không thể tham gia nữa.
Cô lập tức đi tìm đội trưởng Hàn xin nghỉ, nhưng không ngờ rằng không chỉ có mình cô đến đó.
"Thanh niên trí thức nào cũng xin nghỉ à?" Sở Thấm đạo.
Đội trưởng Hàn gật đầu, ông ấy hút thuốc, nói: "Tôi cũng không phải là người ác độc gì, thôn chúng ta không cần quá nhiều thanh niên trí thức, cứ để cho bọn họ đi. Mấy đứa trẻ đó lúc mười mấy tuổi đã tới thôn chúng ta, hai nhóm đầu tiên như Giang Nhiễm thì xem như con trẻ sinh ra ở thôn chúng ta cũng không quá đáng. Họ đều đã sống hơn mười năm ở thôn chúng ta, ai có thể thi đậu thì cứ cố gắng mà thi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận