Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 14


Đi qua sạp hàng bày dưới đất, Sở Thấm đi vào một con hẻm.
Con hẻm tên là Hẻm Thủy, chưa được lát đá xanh mà chỉ có gạch bùn lồi lõm không bằng phẳng. Hai bên là nhà gỗ, đa số đều là hai tầng. Hầu hết tầng một là các cửa hàng. Cô khẳng định xã cung ứng ở trong số đó.
Thật ra lúc này tên đầy đủ của xã cung ứng là hợp tác xã cung ứng. Diện tích không quá lớn. Sau khi cô đi vào thì quan sát xung quanh, phát hiện bên trong chỉ có hai giá gỗ.
Rõ ràng giá gỗ vừa mới làm, nhưng hàng hóa bên trên vẫn xem như đủ đầy. Có lẽ là vì hôm nay có phiên nên xã cung ứng tranh thủ nhập hàng.
Lúc này, về cơ bản người đi họp chợ đều đã đến. Trong xã cung ứng là nhiều nhất. Dù không mua cũng muốn đến xem.
Nhờ vóc dáng nhanh nhẹn và tinh mắt, Sở Thấm đã nhanh chóng lấy được vật phẩm mà mình mong muốn.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng. Đầu tiên là dầu hỏa.
Trên đường đến đây cô đã nghe các thím nói dầu hỏa là thứ là giá cả không dễ thay đổi, lúc nào mua cũng như nhau.
Vậy thì có thể mua sớm. Mùa đông ở trong nhà không thể thiếu dầu hỏa. Mấy thứ ở trong nhà kia hoàn toàn không đủ dùng.
“Em gái, dầu hỏa bao nhiêu thế?” Có thím thấy cô mua dầu hỏa thì lên tiếng hỏi.
Sở Thấm đang áp sát vào vách tường dịch ra ngoài, đồng thời ôm chặt n.g.ự.c – Cô đã giấu hết tiền vào trong túi áo ở trước ngực.
“Bảy hào hai.” Cô đáp.
“Ồ.” Thím đó lẩm bẩm: “Năm nay vẫn đắt hơn năm ngoái hai xu.”
Đắt thật, thời đại này bảy hào hai có thể mua được những gì?
Mua tầm bốn mươi quả trứng gà, bảy tám cân gạo. Bây giờ vẫn đang là thời điểm lúa mới dồi dào. Nếu như mùa màng không tốt thì sức mua sẽ bị giảm đáng kể.
Ví dụ như năm nay, Sở Thấm nhìn lướt qua cửa hàng gạo phía trước đã hiểu rõ bảy hào hai không thể mua được bảy tám cân gạo.
Nhưng Sở Thấm nhận được dầu hỏa lại khá hài lòng. Bởi vì thời điểm này một cân tận mười sáu lạng, điều đáng nói là kiếp trước của cô một cân là mười lạng thôi, không hiểu sao cô lại có cảm giác được hời.
Mua được hai cân dầu hỏa, chừng này đã đủ cho cô sử dụng suốt mùa đông rồi.
Hầu như mỗi người đến xã cung ứng đều mua dầu hỏa. Nhân lúc trước giá dầu hỏa nhộn nhịp, Sở Thấm đã chen tới chỗ bán bông vải.
Nơi này cũng không yên tĩnh, bởi vì bông vải là hàng bền nên hằng năm mọi người đều đến mua.
“Làm gì đấy?” Sở Thấm đang chọn bông vải, bên tai bỗng vang lên giọng nói của thím Sở.
Thím Sở cau mày, lẩm bẩm: “Đâu cần mua thứ này, tiêu ít ít thôi.”
Rồi bà ấy lại hỏi: “Cháu muốn mua bao nhiêu?”
Sở Thấm thăm dò: “Mười cân?”
“Dẹp đi!” Thím Sở lườm cô: “Cháu đang mua cải trắng đấy à? Cháu hỏi thử xem ở đây có đủ mười cân cho cháu mua không?”
Người bán hàng nghe xong cười nói: “Không được đâu em gái. Nhiều nhất là ba cân, em có cần không? Nếu không cần thì em hãy nhường sang một bên, đằng sau vẫn còn người đó. Cuối năm rồi, làm gì có chuyện tốt cho em mua mười cân cơ chứ?”
Sở Thấm nghe người khác khuyên nhủ, vội nói: “Vậy em không mua nữa, em đi mua bột mì cấp bính*.”
*Bột mì loại 3.
*Bột mì loại 3.
“Em đi sang hàng bên cạnh nhé.” Người bán hàng đáp.
Xã cung ứng chia làm hai bên. Một bên là vật dụng thường ngày, một bên là lương thực đồ gia vị và thịt cá rau củ.
Nếu là nơi rộng rãi hơn sẽ mở riêng mấy cửa hàng tạp hóa bán lẻ. Còn ở thôn quê như bọn họ thì không cần đến những thứ này, mà hợp thành một với xã cung ứng.
“Mau lên đi đừng lề mề nữa, đi theo thím.” Thím Sở nói. Sở Thấm thu hồi tầm mắt trên bông vải, theo sau thím Sở chen đến hàng kế bên.
Thím Sở đi đến cửa vẫn còn lải nhải: “Cái tính này của cháu đúng là trễ nải. Nếu giới hạn lượt mua, cháu lề mà lề mề như vậy thì làm gì còn phần của cháu. Cháu đừng mua bông vải ở đây, đợi về thôn rồi thím sẽ dẫn cháu đi mua.”
“Cảm ơn thím. Cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ không làm thế nữa.” Sở Thấm thầm nói: Còn không phải là vì đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy nhiều hàng hóa đến thế à?
Thím Sở buồn bực lại ngạc nhiên. Cháu gái không giỏi ăn nói này lại đột ngột cảm ơn một cách nho nhã, thật kỳ lạ!
Sở Thấm không hiểu nghi thức xã giao mới kỳ quái. Cô chỉ quan tâm là bây giờ tin đồn giới hạn lượt mua đã xuất hiện. Lúc mọi người đến họp chợ đã đông hơn trước kia nhiều.
Thế là Sở Thấm đã mua mười cân bột mì cấp bính.
Cấp bính là cách nói địa phương, thực chất là bột cám kém nhất, một cân chỉ có chín xu.
Theo thím Sở thấy thứ này cũng quá đắt đỏ. Nhưng ngẫm lại Sở Thấm một mình nấu bếp, trong nhà lại không có nhiều tiền thật sự cần phải mua bột mì cấp bính này, thế là nuốt lại những lời đang định nói ra.
Chí ít cô mua nhiều thì khả năng mình tiếp tế cho cô sẽ giảm đi đúng không? Dù sao cũng là cháu cháu ruột, nếu đứng nhìn Sở Thấm cạn kiệt lương thực thì nước miếng trong thôn cũng đủ nhấn chìm gia đình bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận