Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 111


Thím Sở đã làm xong công việc, mặt đỏ bừng ngồi xuống bên cạnh Sở Thấm uống nước, nói: "Hai năm nay, Phi Yến ít đi làm hơn, việc đồng áng còn không nhanh nhẹn bằng lúc trước." Trước kia, cô ấy còn làm tốt hơn Sở Thấm, bây giờ nhìn giống như rất ngượng tay.
Đúng lúc thím hai Trương làm đến gần bên này, nghe bà ấy nói như thế thì trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta đã quen rồi, còn mấy đứa nhỏ thì thật sự không thể quen được. Bây giờ dù tôi có đau lòng thì cũng phải sửa lại thói hư tật xấu cho con bé."
Lúc trước, Phi Yến đi theo vợ chồng bọn họ chịu khổ, từ nhỏ đã không được bà nội chào đón, lúc chưa chia nhà đã phải làm không ít việc. Sau khi chia nhà, bọn họ muốn để con gái nhẹ nhàng hơn một chút, không ngờ lại thành như bây giờ.
Sở Thấm đoán được nội tình nên không nói gì, ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi hồi lâu. Bỗng nhiên cô đứng dậy, cười nói: "Cháu nghỉ đủ rồi, cháu chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi về nhà đây."
Thím Sở xua tay: "Mau đi đi."
Bà ấy thở dài, bây giờ Sở Thấm có thể làm được hơn mình nhiều, phần đất của cô còn nhiều hơn nhà mình những ba mảnh.
Nhìn Sở Thấm rời đi, thím Sở uống hết nước rồi cứng đờ đứng dậy đi về nhà nấu cơm.
Sở Thấm cố ý đợi đến khi Trương Phi Yến làm đến mảnh đất này, mảnh đất cô để lại liền kề với mảnh đất cô ấy đang làm việc. Cô cảm thấy với sự chú ý của Trương Phi Yến đối với mình thì sau khi cô đi qua, chắc chắn Trương Phi Yến sẽ tìm cô nói chuyện.
Quả nhiên, trong vòng hai phút, Trương Phi Yến Khai đã mở miệng nói: "Sở Thấm, bây giờ cô làm việc đều liều mạng như vậy sao?"
Sở Thấm chân thành nói: "Tôi chỉ có một mình nên đương nhiên phải liều mạng làm rồi."
Hình như Trương Phi Yến nhớ tới cái gì đó, hạ giọng vụng trộm hỏi: "Này, tại sao cô lại dọn ra khỏi nhà chú thím của cô vậy?"
Sở Thấm không trả lời, chỉ nói: "Đây là việc riêng, không tiện nói lắm."
Trương Phi Yến bĩu môi, không nói nữa.
Lúc trước, cô ấy cảm thấy Sở Thấm rất kỳ lạ, hiện tại lại rất sợ hãi cô, cũng không dám khiêu khích cô quá nhiều. Một người sống một mình đã đành, nhất định phải có thủ đoạn nào đó mới sống được như vậy.
Trương Phi Yến buồn bực, thực tế thì mình cũng đã là người sáu bảy mươi tuổi rồi, sống lại một lần mà sao vẫn vấp phải trắc trở khắp nơi, chỉ có mỗi chuyện thành công chia nhà là khiến cô ấy cảm thấy có chút cảm giác thành tựu.
Ai! Còn không biết năm sau sẽ qua như thế nào đây.
Thật ra đến sang năm... Năm sau lương thực sẽ không nhiều, thời tiết không tốt như năm nay, sản lượng phải tăng gấp đôi.
Trương Phi Yến cảm thấy lo lắng về tương lai.
Sở Thấm thoáng nhìn thấy cô ấy cau mày, cũng không biết cô ấy lại đang suy nghĩ gì, thấy công việc của mình cũng gần xong, chỉ có thể giả vờ thở dài nói: "Ngày nào làm việc xong cũng đều phải gánh nước, hi vọng cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, đặc biệt là sang năm, năm nay gánh nước phát sợ rồi."
Trương Phi Yến cười nhạo: "Nếu sang năm đến nước cũng không có mà gánh thì sao?"
Sở Thấm giả vờ như ngạc nhiên: "Ở nơi này của chúng ta sao có thể không có nước, mà bí thư chi bộ trong thôn cũng nói sang năm sẽ xây dựng đập chứa nước trên đỉnh núi, tốt nhất là chúng ta thôn cũng xây một cái mương nước, sau này làm việc xong cũng không cần gánh nước nữa."
Trương Phi Yến nhìn cô, trong mắt có chút thương hại: "Đập chứa nước sao, không có năm sáu năm thì không xây xong được đâu."
Sang năm mới bắt đầu khởi công, ba năm sau, đến cơm mà mọi người còn ăn không đủ no, đâu còn có tâm trí sức lực đi đào đập chứa nước nữa.
Sở Thấm lộ ra vẻ không thể tin được, nhưng cũng không nói nhiều, tựa như bỏ qua chủ đề này, chỉ nói: "Sang năm thời tiết xấu cũng không sao cả, lương thực năm nay đều được giữ lại, nơi này của chúng ta nhiều núi, khác với thành phố, chúng ta lên núi kiếm ăn cũng có thể chống đỡ đến năm sau."
Sự thương hại trong mắt Trương Phi Yến lại thêm hai phần.
A, đúng là một cô gái ngốc ngây thơ.
Nghĩ đến những năm tiếp theo, trên mặt cô ấy không khỏi dâng lên một tia buồn bã, cảm xúc bị cô kìm nén sau khi sống lại tràn ra một chút, không nhịn được nói: "Vậy nếu năm sau không còn lương thực thì sao?"
Dường như Sở Thấm không để lời nói của cô ấy trong lòng, chỉ xua tay: "Không thể nào, ai mà đi giả thiết những chuyện này làm gì?"
Trương Phi Yến cười: "Đúng vậy, không thể nào."
Nói xong, cô ấy cũng không để ý tới Sở Thấm nữa, chỉ vùi đầu làm việc chăm chỉ, cảm giác đắng chát trong lòng tràn ra không ngừng. Trương Phi Yến chợt nhớ tới bãi khoai lang của mình, sau đó lập tức muốn đánh c.h.ế.t cái tên Hoàng Đậu Tử đáng c.h.ế.t kia và heo rừng trên núi.
Cô ấy thầm nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đời trước mình còn sống, đời này cho dù như thế nào cũng có thể sống sót. Đã chia nhà, mẹ của cô ấy cũng có thể sống. Chỉ là trong thôn thật sự đã c.h.ế.t đói mất mấy người.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô ấy mới thả lỏng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận