Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 345


Khi độ ấm chậm rãi lan ra khắp phòng, Sở Thấm đến phòng bếp lấy canh gừng, rồi bưng về phòng ngủ.
Sở Thấm uống một hơi canh gừng xuống bụng, canh gừng cay khiến Sở Thấm phải nhíu chặt mày, một lát sau người nóng lên, ấy vậy mà còn đổ mồ hôi.
Sở Thấm không thể cởi quần áo, cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lò sưởi chờ mồ hôi ra.
Bởi vì thời tiết đêm nay không tốt, mây đen che lấp hết ánh trăng và sao, Sở Thấm không thể nhìn trời để đoán xem lúc này là mấy giờ.
"Chắc là bốn giờ rồi." Sở Thấm cầm cốc nước nóng hầm hập, cô thì thào nói.
Bây giờ cô ngủ tiếp cũng không ngủ được, đợi ở trong phòng thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng động trong thôn.
Bây giờ trong thôn thế nào?
Có thể nói là quỷ khóc sói gào.
Người khóc là Trương lão đại, người gào cũng là Trương lão đại.
Giọng một người có thể bằng mười người, Sở Thấm ở nhà mình cũng nghe được, cô không khỏi bĩu môi: Không bị thương hoặc là không bị thương nặng, nếu không sao có sức gào khóc to như vậy.
"Tôi số khổ!"
Trương lão đại ngồi dưới tuyết, nước mắt ào ào chảy ra.
"Tôi đã không kiếm được tiền rồi, bây giờ nhà còn sập, đội trưởng, bí thư chi bộ, mọi người hãy giúp tôi với."
Ông ta vừa khóc vừa vỗ chân, hận không thể dập đầu tỏ vẻ bản thân khổ sở và đau lòng.
Đúng lúc này, bà cụ Trương ngã gãy chân cũng bắt đầu khóc lóc.
"Tôi đã sáu mươi bảy tuổi rồi, cuối cùng bây giờ còn không có nhà ở, ông trời ơi, không bằng để tôi c.h.ế.t đi."
Bà ta lớn tuổi, nhưng thể lực và tinh thần đều rất tốt, cho dù bây giờ gãy chân, nhưng nhìn vẫn thấy khỏe mạnh hơn nhiều con trai trưởng của bà ta.
Khóe miệng đội trưởng Hàn giật giật.
Chỉ cần con trai lớn của bà vẫn ở đây thì bà vẫn còn sống được.
Thật sự không còn cách nào khác, đội trưởng Hàn nén giận: "Trương lão đại, nhà ông đến nhà kho ngủ tạm đi."
"Còn mẹ ông." Ông ấy nhìn bà cụ Trương, thở dài nói: "Nhà mấy người còn chỗ trống thì đón bà ấy về đi."
Trương Phi Yến đứng bên cạnh bĩu môi, cô ấy không muốn đón, nhưng cha ruột mình đã xông lên làm đứa con trai hiếu thảo, vội vàng đón bà nội cô ấy về nhà.
Dù sao trong thôn vẫn rất lộn xộn.
Cứu người còn chưa đủ, còn phải cứu vật nữa!
Mà Sở Thấm đang ung dung ở nhà, cô ấm đến nỗi buồn ngủ.
Cô cởi quần áo, nằm trên giường ngủ một giấc, trước khi đi vào giấc ngủ thì lại mơ hồ nghĩ: À, hôm nay là năm 1959 rồi.
Thì ra đây là ngày đầu tiên của năm 1959.
Tính đến sáu giờ rưỡi sáng, trận tuyết lớn làm sáu căn nhà trong thôn bị sập, chín người bị thương, sáu người bị thương nặng.
Sở Thấm tỉnh dậy, cô tắm rửa, vừa mới làm xong bữa sáng cho bản thân, còn chưa kịp ăn, thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa, người tới là thím Sở.
Thím Sở sau khi vào nhà thì nghiêm túc nhìn sân nhà cô, sau đó bà ấy mới thở phào: "Chỗ này của cháu vẫn tốt, hôm qua thím nghe Thắng Lợi nói nhà cháu không sao nên không đến. Cũng hết cách, chú cháu đưa lão Trương đến bệnh viện thị trấn vẫn chưa về."
Sở Thấm rót nước cho thím Sở, cô ngạc nhiên: "Đến mức phải đi bệnh viện thị trấn sao, vợ chồng thím Hoàng có đi không?"
Cô cảm thấy Trương lão đại vẫn tràn đầy thể lực, hôm qua trước khi ngủ, bên tai cô đều là tiếng khóc vang trời lở đất của ông ta.
Thím Sở "chậc" hai tiếng: "Ông ta cũng bị thương nặng, nhưng bị thương nặng nhất vẫn là vợ chồng nhà họ Hoàng, cháu không biết đâu, lúc vợ chồng bọn họ được khiêng tới thì hơi thở đã rất yếu ớt... Thím Tần Hoa phải sờ mạch mới xác định là còn sống."
Sở Thấm thở dài: "Thật là xui xẻo."
Ai có thể đoán được ban đêm sẽ xảy ra chuyện như vậy đâu, hơn nữa đó còn là đêm giao thừa, mùng Một tháng giêng.
Thím Sở chọc chọc cô: "Mùng Một Tết đừng nói mấy lời xui xẻo, cũng tại vợ chồng nhà họ Hoàng lười biếng, bình thường không thèm sửa nóc nhà, tưởng đất nứt cũng không quan tâm, một khi tuyết lớn ập đến, khó mà không sập được. Hơn nữa hôm qua thím cũng nghe được thằng nhóc nhà họ Hoàng kia nói nhà bếp nhà cậu ta sập trước, cậu ta nghe thấy tiếng động, đã thức dậy đi gọi cha mẹ ra ngoài. Kết quả hai người kia ghét bỏ bên ngoài lạnh, không chịu đi ra, còn nói không có chuyện gì đâu... Đây không phải là tự chuốc họa vào thân sao?"
Sở Thấm gãi đầu: "Vậy bây giờ thu xếp như thế nào?"
Thím Sở nhíu mày nói: "Thím không biết, chắc là bí thư chi bộ thôn sẽ có sắp xếp, thôn Cao Thụ sập nhiều nhà như vậy, cũng không biết những thôn khác có như vậy không.”
Bà ấy rất lo lắng cho nhà mẹ đẻ của mình.
Sở Thấm nghe đến đây, cô vội nói: "Thím cần cháu đạp xe đưa thím về bên nhà mẹ đẻ của thím xem tình hình thế nào không?"
Thím Sở hơi d.a.o động, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn lắc đầu: "Nhà thím có nhiều anh em như vậy, hàng năm đều kiểm tra lại nhà ở, chắc là không có việc gì đâu. Chú cháu còn chưa về, thím phải trông nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận