Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 134


Một miếng mỡ heo có thể thắng ra được rất nhiều mỡ, Sở Thấm chờ mỡ nguội bớt rồi mới múc vào bình gốm. Khi cô đã đổ đầy một bình gốm lớn mà vẫn còn dư hai bát khiến Sở Thấm rất hài lòng.
Sau đó cô đậy nắp rồi đặt bình gốm lên kệ để nguội qua đêm. Sáng sớm hôm sau, mỡ heo trong veo đã đông lại thành thể rắn màu trắng thì Sở Thấm mới đặt bình gốm vào tủ bát trong phòng ngủ.
Hầu như mấy người nuôi heo đều sẽ thắng mỡ vào cuối năm, thậm chí bình mỡ heo này có thể được tính là một trong những tài sản quý giá nhất trong nhà. Ngày hôm qua sau khi Sở Thấm thắng mỡ xong thì không dám đi ra ngoài cũng chỉ vì để giám sát nó.
Vì sao à?
Bởi vì sẽ có người trộm.
Không phải trong thôn chưa từng xảy ra chuyện trộm mỡ heo, ví dụ như hôm nay. Sở Thấm còn chưa rời khỏi giường thì đã nghe thấy động tĩnh, là tiếng rít gào và mắng chửi truyền từ phía xa tới. Đến cả Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất cũng hoảng hồn bật dậy.
Nhà kho bị gió lùa gió vào rất nghiêm trọng nên sau khi vào đông thì Tiểu Bạch cũng được ngủ trong phòng Sở Thấm. Cô chuyển ổ chó vào một góc trong phòng, mặc dù khá gần lò lửa nhưng ngày nào Tiểu Bạch cũng nhoài người về phía lò lửa để sưởi ấm.
"Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi." Sở Thấm nói thầm.
Sau đó cô lại xoay người kéo chăn lên rồi tiếp tục nằm lăn ra giường, vì chuyện này không có liên quan đến cô.
Còn chuyện gì xảy ra thì Sở Thấm cũng lập tức biết được.
Cô chợp mắt thêm một lát, khi thức giấc lần nữa thì đã bảy giờ rưỡi sáng, bình thường vào giờ này thì cô đã ăn sáng xong rồi.
Bữa sáng ngày đông cũng đơn giản, Sở Thấm nấu cháo ngô cùng với hai củ khoai, một quả trứng gà ăn chung với đồ chua.
Bây giờ lượng cơm cô ăn càng ngày càng nhiều, lúc ăn ở nhà thím Sở hoặc dì cả cô phải kiềm chế lại mới được.
Lúc cô đang ăn sáng thì Sở Hồng vội vã chạy vào.
Cô ấy nói: "Chị, mẹ em nói chị trông bình mỡ heo cho cẩn thận, coi chừng trộm hoành hành cuối năm."
Sở Thấm lập tức hiểu rõ: "Có nhà ai bị trộm mỡ à?"
Sở Hồng gật đầu: "Là nhà bên cạnh bà nội Phi Hồng bị trộm mỡ heo."
Sở Thấm biết rõ Phi Hồng là em họ của Trương Phi Yến, thế nên chính là bà nội Trương Phi Yến bị trộm mỡ heo.
Sở Hồng dặn dò xong thì chuẩn bị đi, ai ngờ Sở Thấm lại kín đáo đưa cho cô ấy một quả trứng gà. Cơ mà cô gái này cũng thông minh, ăn xong thì xin cô uống một miếng nước rồi mới về nhà.
Trước khi về nhà, cô ấy còn cười hì hì nói: "Nếu để bố mẹ biết em ăn trứng gà của chị thì nhất định sẽ không cho em sang nữa."
Cô ấy nói xong thì lập tức chạy đi.
Sở Thấm: "..."
Nếu biết sớm thì cô đã không nhét đồ ăn cho cô ấy rồi. Chẳng lẽ về sau đứa nhỏ này sẽ đến thường xuyên hơn sao?
Sở Thấm cảm thấy sau này mình vẫn nên ăn trứng một mình thì hơn.
Nói đến trứng gà thì hơn nửa năm qua cô đã tích lũy được một lượng khá khả quan.
Không gian trong balo có hai trăm linh tám quả, đây là đồ cô dự trữ. Sau khi cô biết năm sau sẽ có thiên tai thì cố ý tích góp nhiều trứng gà hơn một chút. Đến lúc đó thật sự không có gì để ăn mà có trứng gà và vỏ cây thì đã có thể sống sót qua ngày rồi.
Nhưng những thứ này còn chưa đủ, trữ hàng là một ý tưởng tồi tệ, ăn ít tiết kiệm lại càng tồi tệ hơn. Mà vừa trữ hàng vừa tạo ra nguồn thu mới là ý tưởng hay nhất.
Thế nên sang năm chính là một năm then chốt.
Sở Thẩm ngồi suy nghĩ nghiêm túc trong sân, cô nên nghĩ ra một cách. Nếu như sang năm có thể thu hoạch được như năm nay thì tốt biết mấy.
Như thế giúp tăng cường số lượng lương thực dành dụm thì không nói, mấu chốt là cô có thì người khác cũng có, cô ăn người khác cũng ăn. Đến lúc đó cô không cần phải khiến cho mình gầy gò, xanh xao để giống những người khác.
Nhưng nói nghe thì dễ.
Ngay cả Trương Phi Yến còn lấy việc bảo vệ bản thân lên hàng đầu còn gì.
Hơn nữa khoảng thời gian này Sở Thấm còn tìm ra được một manh mối, có thể thiên tai này sẽ lan rộng ra phạm vi lớn hơn mà không chỉ giới hạn ở tỉnh của cô.
Sở Thấm nghĩ đến đây thì lại thở dài, những ngày tháng thoải mái còn chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã phải đối diện với mấy chuyện này.
Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mỡ heo. Thế ai là người đã trộm mỡ? Ai có thể trộm mà ma không biết, quỷ không hay, tới tận sáng sớm hôm sau mới bị phát hiện?
Sở Thấm suy nghĩ một lát, không lẽ tên trộm là người trong nhà?
Trong thôn, nhà họ Trương.
Sở Thẩm đã đoán đúng, tên trộm thật sự là người trong nhà.
Trương Phi Yến lén lút giấu bình mỡ heo dưới gầm giường, cô ấy không dám nói chuyện này cho mẹ mình biết.
Mỡ heo của bà là do cô ấy trộm. Không vì sao cả, chỉ là vì cô ấy muốn trộm để bán lấy tiền.
Đời trước bà nội hại mẹ cô ấy mất một mạng, đời này cô ấy trộm một bình mỡ heo cũng không có gì quá đáng.
Hết cách rồi, sau khi trồng khoai lang thất bại cả hai lần thì Trương Phi Yến quyết định dùng chiêu hiểm một lần, chính là ra chợ đen đổi lương thực. Giả cả lương thực bắt đầu tăng vọt từ sáu tháng cuối năm, bây giờ mua không được thì đợi đến lúc có tiền cũng khó mà mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận