Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 473


Ngoài thứ này ra, còn có rơm rạ.
Rơm rạ chính là thứ còn dư lại sau khi tuốt hạt thóc xong, mỗi nhà mỗi hộ có thể được chia một ít mang về.
Thứ này cũng có công dụng, có thể sử dụng nó để làm nệm, nằm rất êm, không hề thua kém nệm bông. Chỉ là hàng năm đều phải mang ra ngoài phơi nắng, phủi bụi, hoặc là bỏ đi làm lại cái mới.
Rơm rạ thậm chí còn có thể dùng làm gối, nếu không được còn có thể dùng để nhóm lửa.
Đồ tốt như vậy không phải ai muốn có bao nhiêu thì được bấy nhiêu, phần lớn chúng đều được giữ lại để ủ phân và đốt lửa.
Ủ phân chính là ủ cho rơm rạ lên men, qua nửa năm lên men, rơm rạ sẽ được trải dài trên mặt đất, trở thành chất dinh dưỡng thấm vào trong đất lần nữa.
Còn về đốt lửa lại càng đơn giản hơn, trực tiếp đốt lên là được.
Nghe nói sau khi rơm rạ được đốt thành tro sẽ trở thành một loại phân có tính kiềm chất lượng cao, gồm có phân ka-li, hàng năm người trong thôn đều sẽ đốt.
Năm nay trong nhà cô không cần dùng rơm rạ để làm nệm, Sở Thấm đốt hết toàn bộ rơm rạ thành tro rồi rải trong ruộng khoai lang.
Còn về ruộng khoai lang, năm nay, thu hoạch khoai lang của nhà cô cũng không tốt lắm, khoai lang được trồng trên hai mảnh đất nhưng chỉ nhiều hơn một trăm cân so với năm ngoái chỉ trồng trên một mảnh đất.
Nói cách khác, trong hai mảnh đất trồng khoai lang, Sở Thấm chỉ thu hoạch được năm trăm cân, ít hơn năm ngoái hai trăm năm mươi cân.
Tuy nhiên, Sở Thấm cũng đã hài lòng, dù sao trong hoàn cảnh như vậy, sức người không thể làm gì được.
Sau giờ ngọ.
Ánh mặt trời lại trở nên chói chang, túi chữ nhật và một ít quần áo được phơi ở trong sân đã không còn nhỏ nước xuống mái ngỏi nữa, dù có dùng sức để vắt cũng không có nước chảy xuống.
Thím Sở đi vào trong nhà của Sở Thấm, Sở Thấm đưa cho bà ấy bánh quả hồng đã được chuẩn bị từ trước.
"Bánh quả hồng này của nhà cháu ngon lắm, nhìn sương trắng ở phía trên này, năm ngoái thím cũng có làm nhưng không làm ra được như vậy." Thím Sở khen ngợi.
Sở Thấm nói: "Sau khi tước vỏ xong thì đem ra phơi nắng, thỉnh thoảng xoa nắn quả hồng, ngoài ra cháu cũng không làm gì khác nữa."
Tuy nhiên, bánh quả hồng của nhà cô rất ngon là sự thật.
Sở Thấm có được ba mươi sáu cân bánh quả hồng, hôm qua cô ăn một lúc năm cái, ăn tới mức khi ợ lên cũng là mùi bánh quả hồng ngọt lịm.
Thím Sở cầm lấy mười cái bánh quả hồng sau đó vội vàng rời đi, để lại một tấm vải mịn. Sở Thấm cầm lấy tấm vải mịn ở trên bàn nghiêm túc quán sát, cô không khỏi trợn trừng mắt.
Vậy mà lại là vải dệt làm bằng tơ tằm!
Cô sửng sốt, sau đó cô lập tức phản ứng lại, cô nghe nói dì họ của thím Sở có nuôi tằm, có lẽ miếng vải này tới từ dì họ của thím Sở.
Nhìn thấy thứ này, cô bỗng nhiên nhớ tới trong kho hệ thống của có một cây “thần thụ nuôi tằm" chưa được lấy ra.
Đây là cây dâu do cô ngẫu nhiên rút được rất lâu trước đó, nhưng Sở Thấm vẫn chưa có cơ hội lấy ra dùng.
Dù sao ở ngọn núi bên cạnh cũng không có cây dâu, hơn nữa cô cũng không vội dùng tới, khi cô rút trúng cũng không phải mùa cây dâu ra quả, Sở Thấm dự định sẽ giữ lại để sang năm trồng.
Lúc này ngẫm lại, bây giờ đã có thể trồng được chưa?
Cây này là sản phẩm của hệ thống, cô không sợ nó sẽ không trải qua được mùa đông giá lạnh.
Hơn nữa, nếu như Sở Thấm không nhớ lầm, cuốn sách cây nông nghiệp mà cô mua có nói, thông thường, cây dâu phải trồng trong khoảng từ tháng 12 tới tháng 3.
Sở Thấm lại hào hứng lật bút ký ra, trên bản ghi chép kế hoạch của cô, viết lên trên giấy: tháng 12 trồng dâu.
Sau đó cô tiện tay đóng bút ký lại, trong lòng không biết nên nói ra sao.
Những việc phải làm trong mùa đông này rất nhiều,
Mùa đông này có rất nhiều việc phải làm, chỉ thấy phía trên bút ký có ghi trát xi măng, dọn cỏ dại trong sân, đốn củi và đi lên núi giải quyết ổ lợn rừng, bây giờ còn phải trồng cây.
Ồ, trước khi mùa đông chính thức tới, buổi trưa hàng ngày, cô còn phải ra bờ sông vớt cua.
Dù sao mỗi ngày, cô cũng phải cho nhiều con gà ăn tới vậy, nhằm khiến những con gà đó nhanh chóng đẻ trứng, mỗi ngày, Sở Thẩm còn phải cho chúng ăn bột cua.
Sự thật chứng minh, bột cua quả thực có tác dụng rất hiệu quả với gà, Sở Thấm mất hai ba năm nuôi gà, cô cũng tích lũy cho mình một vài kỹ năng nuôi gà.
Bây giờ chỉ e không bao lâu sau, hơn mười con gà ở sau núi sẽ có thể đẻ trứng.
Trong lòng Sở Thấm rất vui vẻ, cô cầm tấm vải vào trong nhà, quyết định sẽ sử dụng tấm vải này để làm thành túi chữ nhật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận