Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 693: Một ít chuyện sau này 6


Một ít chuyện sau này 6
Có đôi khi đội trưởng Hàn rất mềm lòng.
Nhiều năm qua, ông ấy đã luôn đối đãi với thanh niên trí thức rất tốt, không có ai trong thôn dám coi thường những người từ bên ngoài đến này. Có những nữ thanh niên trí thức muốn kết hôn cùng thanh niên trong thôn, ông ấy cũng sẽ tìm cô gái đó để hỏi rõ ràng, rất sợ phía nhà gái phải chịu thiệt thòi.
Mà ngay thời khắc mấu chốt thay đổi về chính trị này, ông ấy lại để cho những thanh niên trí thức này đi học tập.
Đội trưởng Hàn lại nói: "Còn những đứa trẻ trong thôn chúng ta cũng giống vậy, nếu muốn thi thì cứ về nhà học tập đi, chúng ta đã mệt mỏi cả một năm, thời gian này là dành cho mọi người."
Sở Thấm thấy rất cảm động, cảm thấy tấm lòng của đội trưởng Hàn nhất định có thể kết trái ngọt.
Cô nghĩ không sai.
Thôn Cao Thụ có điều kiện tốt, được rất nhiều thanh niên trí thức ở thành thị xuống thôn quê lựa chọn, cho nên số lượng thanh niên trí thức trong thôn bọn họ nhiều hơn so với Trương Phi Yến trải qua đời trước rất nhiều.
Hiện tại những thanh niên trí thức này đều phải tham gia thi vào đại học, không dám nói tất cả đều đậu, nhưng chắc chắn sẽ có người thi đậu.
Sang năm, sẽ có một người thi đậu đại học thủ đô, sau đó trở thành một nhân vật giàu có hàng đầu. Người đó còn đầu tư cho thôn Cao Thụ một khu nông trại rau cải, quyên tặng một con đường, rút ngắn thời gian đi từ thôn Cao Thụ ra bên ngoài rất nhiều, khiến cho thôn Cao Thụ trở thành một nơi đắt địa thông ra được rất nhiều xã khác.
Nhưng chuyện này vẫn còn khá xa, hôm nay mới gần đến ngày thi vào trường đại học.
Trong thôn có người tổ chức lớp luyện thi vào trường đại học, lớp học được tổ chức ở lễ đường.
Sở Thấm xin nghỉ xong thì không đi làm nữa, người trong thôn biết được cô cũng tham gia thi vào trường đại học thì rất ngạc nhiên.
Dẫu sao Sở Thấm cũng không thiếu ăn thiếu mặc, cô muốn đi làm công nhân cũng không vấn đề gì, sao còn muốn tham gia thi vào trường đại học chứ?
"Không vì cái gì cả, chỉ là muốn thử một chút."
Sở Thấm nói với Trương Phi Yến.
Cô nghiêm túc nói: "Bây giờ đúng là tôi không cần lo cái ăn cái mặc, có thể thỏa mãn đời sống vật chất, không phải tốt nhất nên theo đuổi đời sống tinh thần sao? Tôi lên đại học, sẽ được học chuyên ngành mình thích, về sau cũng sẽ có sự nghiệp cho riêng mình."
Trương Phi Yến biết được chuyện này cũng tới tìm cô, ban đầu cô ấy cũng không hiểu, nhưng nghe cô nói xong, cô ấy cũng tự nhiên thấy tim mình đập mạnh.
Từ khi được sống lại, cô ấy không muốn thi vào trường đại học, cũng không muốn bắt đầu lại chuyện học hành như Sở Thấm,
Rốt cuộc cô ấy phải làm cái gì đây?
Trương Phi Yến rơi vào suy tư.
Mấy phút trôi qua, cô ấy không lên tiếng, Sở Thấm cũng không quấy rầy, chỉ ở yên đó lẳng lặng làm đề.
Ngòi bút kêu sột soạt trên tờ giấy, đi đôi với tiếng gió xào xạc nhẹ lay cành lá, Trương Phi Yến bỗng nhiên bừng tỉnh.
Một ngày giữa mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua lá cây hoa quế trong sân, bóng nắng lỗ chỗ trên mặt đất, thỉnh thoảng có những bông hoa quế màu vàng nhỏ xíu từ trên cây rơi xuống, đáp lên mặt bàn dưới tán cây.
Sở Thấm không hề bị ảnh hưởng, vẫn tập trung ôn luyện.
Trong thoáng chốc, Trương Phi Yến cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng hai mươi năm.
Làm lại một lần nữa, chẳng lẽ cô ấy chỉ biết tìm một người đàn ông tốt mà cưới sao?
Trương Phi Yến cảm thấy có một bàn tay bóp lấy tim mình thật chặt, khiến cho cô ấy không thở nổi.
Không phải vậy, cô ấy không nên như vậy.
Cô ấy cũng phải có một sự nghiệp cho riêng mình.
Cô ấy nhanh chóng chớp chớp mắt, hít thở chậm rãi.
Thi vào trường đại học thì không còn kịp rồi, thành tích của cô ấy không được tốt lắm, kể cả có học tập mười năm trời cũng không chắc sẽ thi đậu.
Nhưng năm 78 là thời điểm cải cách cởi mở. Việc học tập thì không ổn lắm, cô ấy có thể thử kinh doanh.
Nhưng lại có một vấn đề nữa.
Làm kinh doanh cần đầu óc, nhưng rất rõ ràng, cô ấy không có nền tảng gì để có thể kiếm thật nhiều tiền, làm bệ đỡ cho cô ấy tạo dựng sự nghiệp, cô ấy chỉ có trí nhớ đối với tương lai.
Vì vậy, Trương Phi Yến từ từ nhìn sang Sở Thấm.
Sở Thấm: "...
Sở Thấm hơi thắc mắc, nhưng ngay sau đó tiếp tục làm đề.
Trương Phi Yến có hào hứng đi nữa thì Sở Thấm vẫn phải ôn bài.
Khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ thì cô chỉ biết học tập, hơn một nửa thời gian học là để ngồi đây luyện đề.
Thậm chí đến lúc đi vệ sinh, cô cũng cầm theo quyển sách nhỏ để đọc bài môn văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận