Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 323


Sở Thấm thầm nghĩ: Đến lúc đó e là không đến được nữa đâu.
Sắp đến lúc cày bừa vụ xuân, thôn sẽ không cho nhiều người đến đập chứa nước như thế.
Nông thôn luôn lấy sản xuất nông nghiệp làm đầu.
Dù là việc ở đập chứa nước hay luyện sắt thép, những lúc rảnh rỗi thì không sao, đến vụ mùa thì phải nhường cho sản xuất nông nghiệp.
“Ôi! Nói chung có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Đúng vậy, nghe nói nông trường bên Đông Hồ và Tùng Minh phải chuyển đi, mau nghỉ ngơi đi, nhân lúc rảnh rỗi vào mà xem có đồ gì dùng được hay không.”
Sở Thấm vểnh tai lên nghe.
Chuyển đi sao?
Chuyển đi rồi thì mảnh đất trống để làm gì?
Không chỉ có một mình cô tò mò, trên đường đến căng tin cũng có người hỏi thắc mắc của cô.
“Ai mà biết được chứ, tôi chỉ thấy mấy hôm trước có người đi tới đi lui gần đó, trông không giống người bản địa, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn cực kỳ khách khí với bọn họ.”
Sở Thấm nghi ngờ trong lòng: Chẳng lẽ là người thành phố?
Bây giờ người ở nông thôn và người trong thành phố khá khác nhau.
Người trong thành phố ăn thuế lương thực, có đủ các loại phiếu, đặc biệt là phiếu vải.
Quần áo bị sờn có nhiều mảnh vá, rộng thùng thình chưa chắc là người trong thành phố, nhưng những người quần áo chỉnh tề, thậm chí còn mặc kiểu Tôn Trung Sơn và áo sơ mi trắng thì đến chín mươi chín phần trăm là người thành phố.
“Tôi thấy có vẻ như xây cái gì đó, nghe đồn là nhà máy hay sao đấy, chẳng lẽ lại là… xây nhà máy à?”
Nói xong người bên cạnh cười ha ha.
“Nghĩ gì vậy chứ, sao chỗ chúng ta lại xây nhà máy, nhà máy gì? Anh nghĩ nhiều rồi, ai lại xây nhà máy trong khe núi.”
“Không chừng anh nghe nhầm rồi đấy.”
“Ôi không nói chứ, tôi thấy cũng có thể đấy, nếu không người ta chạy từ xa đến đây làm gì?”
Sở Thấm thầm gật đầu, cô cũng cảm thấy thế, có lẽ là xây nhà máy thật, hoặc là một nhóm người di dân đến, cũng chỉ có từng đấy chuyện thôi.
Buổi trưa ăn cơm trong căng tin.
Bình thường Sở Thấm ngồi bên ngoài căng tin vì trong căng tin không có chỗ ngồi.
Lần này cô đi làm ở đập chứa nước nên lại bị lạnh đến nứt da tay, da chân cũng bị nứt theo, chút thịt trên người tích lũy được từ mùa thu cũng mất hết.
Nếu có người hỏi cô nhận lại được gì?
Cô nhận được kỹ năng ngồi ở nơi tuyết rơi không có gì che chắn mà vẫn có thể ăn cơm ngon lành.
Lúc này Sở Thấm bưng bát cơm, yên lặng cách xa đám đông đến dưới một tán cây lớn.
Cô múc cơm ăn, từng bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng lên tóc cô, còn rơi cả vào trong bát cơm của cô.
Tuyết trắng rơi vào bát cơm bị hơi nóng của đồ ăn hòa tan rồi thấm ngược vào đồ ăn.
Sở Thấm co rút khóe miệng, bất đắc dĩ nhắm mắt.
Trời ạ, cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi.
Sở Thấm nhanh chóng ăn hết cơm, bỏ bát đũa vào giỏ trúc của mình rồi tiếp tục công việc.
Trong số những người đào đập chứa nước không có ai quá lười biếng, mọi người ăn xong lúc nào thì làm việc lúc đó, lúc Sở Thấm bắt đầu đào, đã có nhiều người đào dưới hố rồi.
Sở Thấm cảm thán, cô không biết phải sửa đập chứa nước to đến mức nào, từ lời Trương Phi Yến nói cũng có thể đoán nó cỡ trung bình lớn.
Thời gian dần trôi qua, những người ăn uống xong xuôi tiếp tục công việc càng lúc càng nhiều, trừ lúc uống nước ra, Sở Thấm chỉ dừng tay một lần để ăn bánh bao trắng lót dạ.
Lúc trời dần tối, đúng năm giờ, tiếng chuông đồng cuối cùng cũng vang lên.
“Leng keng leng keng leng keng…”
“Tan làm!”
“Ôi… cuối cùng cũng tan làm rồi!”
Có người mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên, làm việc vào mùa đông đúng là quá mệt.
Sở Thấm cũng mỉm cười, thím Sở bận rộn chạy đến xách theo giỏ trúc của hai người: “Đừng chen lấn, thím lấy đồ rồi, chúng ta về nhà luôn đi.”
“Chú đâu rồi ạ?” Cô hỏi.
Thím Sở không quan tâm: “Hầy, cháu quan tâm chú cháu làm gì, dẫu sao ông ấy cũng không có tiền, không sợ ông ấy đi đánh bài uống rượu là được.”
Sở Thấm: “...”
Cô nhận ra thím Sở không quan tâm thật, rõ ràng là chú Sở làm việc trong đập chứa nước nhưng hai người hiếm khi gặp nhau, càng ít nói chuyện với nhau hơn, bình thường lúc ăn cơm cũng không ăn cùng nhau.
Người độc thân từ trong bụng mẹ như Sở Thấm không hiểu lắm, nếu hai người ở chung một nhà thì vẫn ổn, nếu ra ngoài lại có cảm giác nhìn nhau thấy ghét.
Đó là tình yêu sao?!
Sở Thấm chỉ cảm thấy nổi da gà.
Cô cầm giỏ trúc chậm rãi đi về nhà, vì gió tuyết lớn nên đi gần một tiếng mới về đến nhà.
Lúc vào nhà, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, đến hôm nay cô mới làm xong việc của cả năm, đúng là làm người ta chua xót mà.
Sở Thấm đun nước đi tắm, tiện thể giặt quần áo rồi thu quần áo treo bên ngoài vào.
Cô sờ những bộ giặt hôm qua, chẳng thấy ngạc nhiên khi nó vẫn chưa khô.
Cô sờ bộ giặt hôm kia cũng chưa thấy khô, thậm chí những bộ giặt ba hôm trước nữa cũng không khô.
Còn tại sao chỉ đến ba hôm trước là vì cô lật cả tủ quần áo lên mấy lần cũng chỉ tìm ra có mấy bộ đồ.
Ôi! Cô vẫn còn là người nghèo.
Ước mơ cuối cùng là không lo cơm áo.
Trước mắt cô chỉ có thể làm đến mức không lo cơm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận