Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 205


Đồng thời bốn con sói hoang này cũng phải mau chóng xử lý. Mấy giỏ trứng gà trong nhà đều đang để trong tủ bát. Số trứng gà này còn có giá hơn bốn con sói hoang, nên cô không thể vì nhỏ mất lớn.
Haiz! Sở Thấm hối hận, sớm biết thế này cô đã không quan tâm nhiều như thế, mà cứ nói thẳng với cậu út Dương rằng mình đã bắt được bốn con.
Bây giờ con sói hoang đối với cô chẳng khác gì thứ vô bổ. Nếu ăn thì ăn không nổi, mà vứt đi thì thấy tiếc. Sở Thấm khó xử vò đầu. Trong lòng đã hạ quyết tâm sau này không được đụng vào sói hoang nữa. Đúng là cố gắng vô bổ, chẳng những không đạt được kết quả, mà còn mang lại hiệu quả xấu, chi bằng đi tìm heo rừng còn thiết thực hơn.
Đêm dần khuya, đến thời gian đã hẹn.
Sở Thấm tránh người đi trên con đường nhỏ đến cửa thôn. Lúc này phần lớn người trong thôn đều đã đi ngủ, ai không ngủ cũng đã về đến nhà, nên sẽ không có ai chú ý đến cô.
Đến nơi mà lần trước đã đưa heo rừng, Sở Thấm bỏ hai con sói hoang này vào trong bao bố, rồi tựa vào thân cây phía sau chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, cô đã nghe thấy tiếng xe lừa. Cô sáng mắt, sau khi xác định là cậu út mới lộ diện vẫy tay với ông ấy, rồi ra sức kéo bao bố đi tới chỗ xe lừa.
“Cậu út, cháu đã bỏ đồ lên trên ván xe rồi.” Sở Thấm nói: “Mặc kệ đổi được gì, bao nhiêu cũng chẳng sao cả, dù sao có thể giúp cháu giải quyết hai con này là được rồi.”
Quả thật cô chẳng sao cả. Dù đổi thành hai túi khoai lang hay mấy cân gạo cũng được hết. Sở Thấm thật sự chịu đựng đủ con sói hoang hôi thối này rồi.
Cậu út Dương gật đầu không hề nán lại thêm nữa. Sau khi dặn dò Sở Thấm vài câu chú ý an toàn thì đánh xe rời khỏi thôn Cao Thụ.
Sở Thấm đứng tại chỗ, đợi đến khi xe lừa đã khuất dạng mới xoay người trở về.
Trăng treo trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng sáng trong chiếu xuống con đường nhỏ trong xã không còn tối tăm nữa. Dưới ánh trăng, Sở Thấm quay về nhà, cả đêm không mộng mị.
Hôm sau, dậy sớm hai ngày liền, cộng thêm tối qua ngủ muộn khiến Sở Thấm thật sự hơi buồn ngủ, ngáp vài cái liên hồi. Mãi đến khi rửa mặt bằng nước suối mát lạnh mới kích thích tinh thần của cô.
Hôm nay phải đến núi Hồ Lô. Sẩm tối hôm qua, sau khi đi dạo trong vườn rau Sở Thấm đã đi tìm bí thư chi bộ thôn để xin nghỉ, rồi hẹn Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến xuất phát lên núi vào lúc năm giờ.
Trời tờ mờ sáng, đường núi khó đi. May mà ba người đều quen với cuộc sống ở nông thôn. Dù là Trương Phi Yến có thể lực yếu nhất cũng có đầy kinh nghiệm khi leo núi.
Sở Thấm lấy bốn cái bánh bao trong ba lô không gian ra hâm nóng lại, rồi lại luộc hai quả trứng gà, cuối cùng kèm theo ít bột củ sen, ăn một bữa sáng no nê mới xuất phát lên núi.
Ba người không hề hẹn cùng đi với nhau, bởi vì như vậy quá mắt mắt.
Sở Thấm đi trước nhất. Khi cô mang theo đồ đạc đi lên núi, Hoàng Đậu Tử vẫn đang nấu bữa sáng cho cha mẹ của anh ta.
Hai người chỉ gật đầu chứ không trò chuyện gì nhiều.
Hoàng Đậu Tử ngưỡng mộ liếc nhìn bóng lưng rời đi của Sở Thấm, thầm nghĩ nếu anh ta cũng được sống một mình như cô thì tốt biết mấy. Mình có cả cha lẫn mẹ còn không bằng người ta đã mất đi cả hai.
Sở Thấm men theo con đường nhỏ đi vào trong núi. Khu vực núi Hồ Lô này rất an toàn, chưa từng nghe nói có dã thú hung ác giống như sói hoang. Sau khi cô bị bốn con sói hoang vây quanh đã sợ mất mật. Đến bây giờ lên núi vẫn để lại bóng ma, e rằng phải mất một năm rưỡi mới có thể bình phục.
Sở Thấm đi được nửa đường thì trời sáng tỏ, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc lên, nhiệt độ trong núi cũng khá thấp. May mà cô luôn di chuyển không những không cảm thấy lạnh, mà trên người còn đổ mồ hôi.
Con đường phía trước là sườn dốc, nhưng lại có rất ít điểm tựa, thế là Sở Thấm đã đi tìm một cành cây để làm nạng. Cô thở hổn hển dốc sức trèo lên, thật ra cũng có con đường dễ đi, nhưng leo lên từ chỗ này có thể rút ngắn một quãng đường đáng kể.
Nửa tiếng sau, Sở Thấm đã trèo lên một đỉnh núi, ngắm nhìn Thanh Sơn nối tiếp nhau ở phía đối diện. Mặt trời cũng nhô lên từ trong ngọn núi đó, chỉ lộ ra vài tia nắng đã khiến người khác không tài nào nhìn thẳng.
Cô thở dốc, không nán lại quá lâu, mà đi thẳng đến núi Hồ Lô.
Dọc đường đi, cô cũng phát hiện ra rất nhiều thứ. Ví dụ như hạt dẻ, hóa ra trong núi Hồ Lô này cũng có. Còn có cây thông, nhìn thế nào cũng không giống thông Hoa Sơn. Có lẽ hạt thông mà nó sản sinh ra cũng không ngon bằng hạt thông ở núi Đại Nham.
Có cả mấy cây mận, nhưng quả mận mà nó kết ra thật sự rất chua. Sở Thấm không biết cắn một miếng rồi vội vàng nhổ ra ngay, gương mặt cũng trở nên biến dạng vì chua.
Sở Thấm đánh dấu cây hạt dẻ và rừng thông xong thì tăng tốc tới ruộng khoai lang ở núi Hồ Lô trước tám giờ.
Bọn họ không cùng trồng ruộng khoai lang, mà là chia đất ở đây thành ba khu để trồng trọt.
Sở Thấm đến ruộng của mình trước. Khoảng thời gian trước cô đã xới đất rồi, nên bây giờ chỉ cần trồng xuống thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận