Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 315


Đập chứa nước sống c.h.ế.t cũng phải buộc đội trưởng Hàn đưa đến nơi đó vài người, nói là cần phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ trước khi đất đai bị đông cứng thì đào nhiều một chút.
Sở Thấm thở dài, nếu có thể thì thật sự cô không muốn đến đập chứa nước làm việc.
Nếu đến đập chứa nước làm việc thì phải chuẩn bị thức ăn sung túc một chút, vì để tránh cho phát sinh những phiền phức không cần thiết, món thích hợp nhất vẫn là bánh bao da.
Ăn bánh bao da mau no, hơn nữa lại không có mùi như bánh bao, mỗi khi đói bụng lấy ra ăn thì không sợ bị người khác ngửi được.
Sở Thấm đổ bột mì ra, thêm men và nước vào rồi nhồi thành cục bột sau đó đặt trong phòng ngủ đợi bột nở.
Bột cần thời gian để nở to, Sở Thấm thừa dịp tuyết chưa kịp rơi thì vội vàng mang theo d.a.o đốn củi vào núi.
Đối với cô mà nói, đốn củi là việc không tốn nhiều thời gian bởi vì cô có ba lô không gian, quy trình gian nan nhất sẽ có ba lô không gian giải quyết.
Sở Thấm cũng không có đi thật xa, cô đến một chỗ trong rừng cây và đa số vẫn chặt các nhánh cây như cũ.
Lần này cô cứ chặt thoải mái mà không cần lo lắng rằng chặt nhiều như vậy thì có thể bị người khác phát hiện hay không.
Nguyên cánh rừng này đều đầy nhánh cây, tiếng d.a.o đốn củi c.h.é.m vào thân cây vang dội khắp núi rừng. Khi cây bị đốn ngã, cô lại quan sát tìm thời cơ đưa cây và trong không gian.
Sở Thấm cứ như vậy mà tiến hành đốn củi hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi dừng lại thì cô đã chặt xong hơn sáu mươi cây, số lượng này hoàn toàn có thể chất được một nửa diện tích của nhà kho.
Cho nên khi cô quay đầu lại nhìn các gốc cây thì hoảng sợ đến nỗi cất d.a.o chẻ củi rồi nhanh chân chạy về nhà.
Nhưng thực tế là cô đang tránh mặt một người, chỉ sợ sẽ nhìn thấy anh ta đi ra từ cánh rừng bên này. Cũng may hôm nay Hoàng Đậu Tử không có ở nhà, có lẽ vẫn còn đang trên đường từ thị trấn trở về.
Sở Thấm cong lưng trộm chạy về nhà, Khi vào trong nhà, chưa kịp cởi áo bông cũ ra thì đã có tiếng gõ cửa truyền vào từ ngoài cửa.
Cô nhanh chóng thay quần áo đổi lại đôi giày, lại sờ lên đầu, cảm thấy không có cỏ dại dính vào thì mới yên tâm.
"Ai thế?" Sở Thấm hỏi.
Ngô Xuân Vũ: "Là tôi."
Sở Thấm nhủ thầm dường như mỗi lần người dân trong thôn đến nhà cô thì chưa bao giờ báo tên, hầu như đều là trả lời "là tôi" .
Cũng may là trí nhớ của cô tốt, nếu không ai cũng xưng "là tôi" thì rốt cuộc sẽ chẳng nhớ ra thật sự là ai đâu.
"Thím Xuân Vũ đến rồi à?" Sở Thấm có chút ngạc nhiên, cô và thím Xuân Vũ cũng không có liên hệ gì với nhau, hôm nay vẫn là lần thứ nhất bà ấy đến nhà cô.
Sau khi Ngô Xuân Vũ vào cửa thì cũng quan sát tình huống sơ bộ trong nhà theo bản năng, trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi.
Bà ấy được gả vào thôn Cao Thụ rất sớm, lúc đó cha mẹ Sở Thấm vẫn còn ở trên đời, khi ấy bà ấy cũng đã tới nhà Sở Thấm rồi.
Ngày một lớn tuổi thì trí nhớ cũng dần dần trở nên mơ hồ, nhưng lần thứ hai bước vào nơi này thì Ngô Xuân Vũ đã có thể nhớ lại sân viện của nơi này lúc trước ra làm sao.
Không thể không nói, Sở Thấm dọn dẹp còn tốt hơn lúc đó.
Khó trách trong thôn đều nói Sở Thấm là cô gái không chịu ngồi yên, thể lực sung sức mười phần, còn có khả năng hơn cả hai người đàn ông cộng lại.
Ngô Xuân Vũ đi theo Sở Thấm vào nhà, cười nói: "Thím nghe nói cháu muốn mua len đúng không, đúng lúc hiện tại trong tay thím có đây, cháu còn muốn mua không?"
Sở Thấm trừng to mắt, vô cùng sung sướng nói: "Muốn, tất nhiên muốn! Trong tay thím có bao nhiêu len thế, trời ạ, tốt quá rồi, mua ở đâu thế ạ?"
Ngô Xuân Vũ: "Chị họ của Lão Hàn hỗ trợ mua đấy."
Bà ấy không nói thẳng, chỉ ám chỉ: "Anh rể họ của ông ta làm việc trong đội vận tải, nơi này của chúng ta không mua được len, nhưng có thể tìm mua ở trong chợ."
Sở Thấm giật mình: "Thật tốt quá."
Làm việc tại đội vận tải thật tốt, hèn gì hiện giờ ai cũng nói về ba loại công việc dễ tìm vợ nhất.
Một là tài xế, hai là đầu bếp, mà thứ ba lại là bộ đội.
Nếu cô có thể vào đội vận tải làm tài xế... Sở Thấm không nhịn được mà thả bay trí tưởng tượng của bản thân một hồi lâu, cô tuyệt đối có thể dựa vào ba lô không gian kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, đúng là Sở Thấm có hứng thú đối với xe cộ, cũng có ham muốn với nghề tài xế này nhưng cô không lái xe được cũng không sửa xe được, cho nên chỉ đành phải làm việc trong mơ.
Sở Thấm hoàn hồn, khóe miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền: "Thím, len này cháu trả tiền hay là dùng đồ vật khác để đổi ạ?"
Ngô Xuân Vũ suy nghĩ: "Đổi với trứng gà đi, cho thím sáu mươi trứng, số còn lại thì cháu trả bằng tiền, cháu thấy vậy được không? Thím có mang theo ba cuộn len cho cháu xem thử, cháu dùng ba cuộn này là có thể đan được hai cái áo len."
Tốt quá, quá tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận