Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 547


Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại liên tục cho đến trung tuần tháng bảy.
Sắp đến ngày Sở Thấm đi thi rồi, mà thật ra học sinh đã được cho nghỉ lâu rồi, mãi từ hồi sau trận mưa lớn kia cơ.
Lý do là gì ư?
Lúc trời mưa thì sợ lũ lụt kéo tới gây nguy hiểm cho học sinh, tới cả trường học còn bị ngập thì dạy cái nỗi gì nữa.
Thế sau trận lũ thì sao?
Nước về rồi, tức là có thể xuống ruộng chứ sao.
Theo quan niệm của mọi người thì lương thực quan trọng hơn tri thức nhiều lắm, vì người xưa có câu phú quý sinh lễ nghĩa, bụng phải no trước rồi mới lo được đến phép tắc, đúng không?
Cũng giống vậy, đầu tiên phải lấp đầy cái bụng đã rồi mới nhét tri thức vào đầu được, thế là trường vô cùng dứt khoát cho học sinh nghỉ, để họ quay về đại đội nhà mình làm việc.
Kỳ thi cuối kỳ cũng vì vậy mà bị dời lịch tới lui, từ hạ tuần tháng sáu xuống thành trung tuần tháng bảy, vì ở thời điểm này, việc gieo trồng lương thực xem như đã hoàn thành, mọi người cũng có thể nghỉ xả hơi đôi chút.
Trước ngày thi hai ngày, lúc chiều tối, sau khi tan làm, Sở Thấm lập tức đi tìm đội trưởng Hàn xin nghỉ. Bấy giờ, đội trưởng Hàn mới trở về từ Đông Hồ, nghe đồn là đi đòi nợ vì hồi trước có mấy người bên Đông Hồ qua đây trộm bắp của họ.
“Quỷ tha ma bắt, đúng là một đám cáo già, tính dắt mũi tôi đi vòng vòng nữa chứ, cũng mau ý chí của tôi kiên định, không bị quấn theo bọn họ.” Đội trưởng Hàn hung hăng nói.
Sở Thấm tò mò: “Cá sắp về rồi hả?”
Đội trưởng Hàn đáp: “Làm gì nhanh tới vậy, hôm nay tôi qua đó là để xác nhận lại, tiện đường thúc giục bọn họ, tránh cho họ quên mất chúng ta.”
Lòng hiếu kỳ của Sở Thấm bị khơi dậy: “Thế tới khi nào chúng ta mới lấy được cá?”
Đội trưởng Hàn trả lời: “Trắc tầm cuối năm, cá của họ vẫn chưa trưởng thành đâu, nghe đồn sang năm Đông Hồ còn tính nuôi cả cua, lúc tôi đến vô tình nghe thấy họ bàn với nhau vậy đấy.”
Cua à.
Sở Thấm chép miệng, món này cô chưa ăn bao giờ, khi nào có cơ hội nhất định phải mua vài con nếm thử xem có mùi vị thế nào mới được.
“Đúng rồi, sao cô lại xin nghỉ thế?” Đội trưởng Hàn bỗng quay sang cau mày hỏi cô, còn quen miệng: “Dạo này bận rộn lắm.”
Sở Thấm cạn lời: “Khoảng thời gian trước ông cũng hay treo bên miệng câu dạo này bận rộn lắm, không cho nghỉ còn gì, giờ tiến độ công việc trong thôn thế nào chẳng lẽ ông còn không biết?”
Khoai lang đã gieo xong, mạ cũng cấy hết, chỉ còn mỗi bắp.
Đội trưởng Hàn vỗ trán: “Quen miệng thôi mà.”
“Chờ đã, cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô xin nghỉ để làm gì?” Ông ấy hỏi lại.
Sở Thấm đáp: “Tôi đi thi.”
Cô nói chuyện mình chuẩn bị tham gia thi tốt nghiệp trung học cơ sở ra: “Tôi đã nộp đơn xong xuôi rồi, giờ chỉ còn chờ tới ngày thi nữa thôi.”
Đội trưởng Hàn hoảng hồn: “Thế thì đi thôi! Tôi đồng ý hai tay luôn đó, đây là chuyện tốt mà.”
Sở Thấm không ngờ đội trưởng Hàn sẽ cho nghỉ dứt khoát như vậy, lòng bỗng thấy hơi ngại vì những lần oán trách ông ấy.
Đội trưởng Hàn lại nói: “Không thì mai cô cũng nghỉ luôn đi, ở nhà ôn bài đọc sách gì đó chuẩn bị thi.”
Sở Thấm không dám gật đầu, chỉ thấy sợ hãi vô cùng. Đây có phải Hàn lột da nữa không vậy, sao như biến thành người khác thế này.
“Cũng… cũng được.” Sở Thấm gượng cười đồng ý.
“Đi đi đi, về nhà đọc sách đi.” Dứt lời, đội trưởng Hàn lập tức đuổi người về nhà.
Trên đường về, Sở Thấm cứ hốt hoảng không yên, mãi tới khi tắm rửa xong xuôi cô vẫn còn đang nghi thần nghi quỷ, cho rằng đội trưởng Hàn đang có âm mưu mờ ám gì đó.
Trước khi đi ngủ, cô lấy sách ra đọc, cái nào cần học thuộc thì học thuộc, chữ nào hay viết sai thì chép lại lần nữa. Đầu Sở Thấm nhói lên từng cơn, sau khi miễn cưỡng hoàn thành xong nhiệm vụ, cô lập tức dùng cả hai chân kéo chăn lên che kín người, nhắm mắt ngã người xuống giường, ngủ say.
Hôm sau, vì không cần đi làm nên Sở Thấm ở lì trong nhà ôn bài cũng như khắc phục những lỗi sai khi làm bài của mình.
Qua ngày hôm sau nữa, cô đeo chiếc ba lô nhỏ đựng văn phòng phẩm mà mình tự chế lên lưng, đạp xe đạp chạy tới công xã.
Đã lâu rồi Sở Thấm không ghé qua đây, ấn tượng đầu tiên là nơi này thay đổi quá nhiều.
Cũng đúng thôi, trận lũ năm nay đã cuốn trôi rất nhiều can nhà, hiện tại vẫn còn kha khá gia đình phải sống trong những căn nhà gỗ được dựng tạm kìa. Mà đâu phải là họ không đủ tiền xây nhà mới, chủ yếu là làm gì có đủ thời gian mà xây, toàn bộ người trong huyện này đều đi tăng ca làm việc hết rồi.
Nghe đồn, tới cả công nhân trên thị trấn cũng bị chia nhỏ ra để điều động về dưới công xã giúp người dân trồng trọt đó.
Trước đây Sở Thấm cũng từng tới trường học công xã một lần rồi, tính ra cũng không quá lạ lẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận