Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 623


Mấy năm trước Sở Thấm mới xuyên không đến, lúc đầu nghe phải bồi dưỡng đất cũng rất ngạc nhiên.
Đất mà còn phải bồi dưỡng?
Cô vội vàng lục lại ký ức của nguyên chủ, ồ, quả nhiên, hóa ra đất cũng phải bồi dưỡng.
Kiếp trước mình chưa từng biết chuyện này.
Tại sao? Đất phì nhiêu và màu mỡ.
Nhân loại gần như tuyệt chủng do thảm họa thiên nhiên, nhưng đồng thời đất đai cũng trở nên màu mỡ do không người đặt chân, lá rụng, đủ loại phân động vật, màu mỡ đến mức không thể cằn cỗi, ngay cả khi được canh tác liên tục bốn năm năm.
Hơn nữa, sau ngày tận thế, hầu hết mọi người sẽ không trồng trọt ở cùng một nơi trong nhiều năm liên tục vì sợ thu hút sự thèm muốn của động vật và con người, nên Sở Thấm không biết kiến thức thông thường này.
Đồng ruộng mênh mông, mà đất cũng dần dần trở nên khô cằn.
Sở Thấm không nhịn được thở dài một cái.
Nếu không tại sao lại nói người làm nông khổ chứ, công việc của họ không chỉ phụ thuộc vào thời tiết, mà còn phải xem đất có đủ độ phì nhiêu hay không.
*
Tháng 10, thu toàn bộ khoai lang xong.
Không chỉ đội trưởng Hàn nhìn ra đất giảm màu mỡ, gần như tất cả người trong thôn cũng nhìn ra.
Thật ra có thể thấy trong quá trình sinh trưởng, lá khoai lang chuyển sang màu vàng khá nhiều.
Nhưng trong thôn không có đủ phân bón, hầu như toàn bộ phân bón trong nhà đều được sử dụng cho ruộng cải dầu, phân bón mua giá cao thì dùng cho ruộng lúa, cuối cùng ruộng khoai lang đành để vậy.
Nhưng nhìn đội trưởng Hàn gần đây trông khá thoải mái, Sở Thấm đoán là ông ấy đã tìm ra biện pháp.
Biện pháp đó là gì?
Đội trưởng Hàn ho khan hai tiếng, nói: “Thôn chúng ta không có nhiều người, phân nhà nông không đủ. Nhưng thôn bên cạnh chúng ta có cả đống người, bọn họ cũng không làm ruộng.”
Sở Thấm đã hiểu.
Ánh mắt cô nhìn đội trưởng Hàn chợt thay đổi, thôi xong, thời gian này cô phải nghĩ cách xin nghỉ mới được.
Hết cách, trong thôn bốc mùi thối.
Thế là lúc đội trưởng Hàn dùng ánh mắt sâu kín nhìn cô, Sở Thấm liền kích động, nhanh chóng nói: "Gần đây tôi có việc bận! Chở phân thì đừng có gọi tôi, lúc bón cũng thế!"
Đội trưởng Hàn khó hiểu: "Cô lại bận việc gì?"
Sở Thấm bắt đầu nói dối: "Dì cả tôi tìm tôi có việc, tôi phải đến thôn Tịnh Thủy một chuyến."
Đội trưởng Hàn càng khó hiểu hơn: "Dì cả cô gọi cô lúc nào, hình như tôi chưa nói khi nào thì đi chở phân thì phải?"
Sở Thấm sững sờ, lập tức nói: “Mấy ngày nay đều gọi. Đúng vậy, dì cả tôi gọi xong thì chú út gọi, vả lại sáng nay tỉnh dậy tôi cảm thấy hơi chóng mắt, cảm giác giống như bị cảm nắng ý...Ôi, dù sao thì tôi cũng không rảnh đâu."
Đội trưởng Hàn không còn gì để nói.
Đây là một lời nói dối trắng trợn.
"Bỏ đi, có chở thì sang năm mới chở, có bón phân cũng chờ mùa xuân năm sau trồng khoai lang thì mới bón." Đội trưởng Hàn bất đắc dĩ xua tay để cho cô rời đi: “Được rồi, tôi cũng không ép cô. Nhưng cô khỏe giống như trâu nghé ấy, chú Tần trong thôn còn không khỏe bằng cô, cô còn dọa tôi cô bị cảm nắng."
Sở Thấm cười hì hì nói: “Trâu nghé cũng có ngày bị bệnh mà.”
Nói xong, cô không chần chừ nữa, chạy thẳng về nhà. Quyết định mấy ngày nay giả vờ không khỏe.
Chuyện này lan truyền nhanh chóng, bất ngờ là người trong thôn rất vui mừng.
Ai trong bọn họ chẳng biết phân thối, nhưng so với không có lương thực, thối một tí, bẩn một tí, cũng không sao, lẽ nào ngộp c.h.ế.t được chắc?
Đây là một tin nóng hổi, ngay sau đó "bùng nổ", chưa đầy một ngày, tin tức đã lan truyền đến mấy đội sản xuất trong công xã.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, có tin từ nhà máy cơ khí truyền đến, nói là đừng đến nhà máy xin phân bón nữa, vì nhà máy đã "hết cạn đạn lương".
Hàn đội trưởng Hàn vô cùng đắc ý, lẩm bẩm không ngừng mấy ngày: “Cũng may tôi ra tay đủ nhanh, nếu không chúng ta đã không nẫng tay trên."
"Phải, phải!" Người trong thôn cũng vui mừng.
Chỉ có Trương Phi Yến đang cắn hạt dưa, thầm thì với Sở Thấm: "Có phải mấy thôn kia ứng lời nói đó không, ăn x cũng không theo kịp."
Sở Thấm may là không có trợn mắt.
Cô giật hết hạt dưa trong lòng bàn tay Trương Phi Yến, nói: “Tốt nhất là cô đừng nói nữa, tôi sợ cô sẽ bị người ta đánh."
Nói xong cô cầm hạt dưa chạy biến. Cô sợ lúc Trương Phi Yến bị đánh sẽ liên lụy đến mình.
Lại đến lúc chia lương thực.
Năm nay chia lương thực sớm, nhưng trước đó Sở Thấm còn có một chuyện quan trọng phải làm.
Chuyện gì ư? Đó là giúp Cục quản lý lương thực giao lương thực đi thành phố.
Gần đây không có trộm cắp, bởi vì hầu hết các đội sản xuất đều đã thu hoạch xong, chỉ cần có người lạ vào thôn, là có mấy cặp mắt dõi theo.
Ngoài ra, trên ruộng vẫn còn một ít lương thực, lúc này mà lẻn vào thôn người khác, cũng có chút tình ngay lý gian.
Về phần người trong thôn, năm nay lương thực trong thôn khá nhiều, cho dù không đủ để mọi người ăn no, cũng không c.h.ế.t đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận