Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 301


Trời sắp tối, Sở Thấm cẩn thận quan sát phòng bếp, nhà chính và phòng ngủ một lần, thấy không có khe hở lớn nào thì mới hoàn toàn yên tâm.
Không có cách nào khác, cô sợ con chồn sẽ lẻn vào nhà.
Tiếp theo Sở Thấm lấy khổ chu phơi ở sân trước vào, bánh này còn phơi chưa khô, e rằng còn phải phơi thêm mấy ngày nữa mới được.
Bởi vì ngày mai còn phải phơi nắng, Sở Thấm bèn bưng mẹt tròn đến gian nhà chính.
Vừa cất đồ xong, chợt nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
“Ai vậy!” Sở Thấm hô.
Bình thường lúc chạng vạng cô sẽ khóa cửa, những người khác trong thôn luôn có thói quen mở rộng cửa chính, Sở Thấm lại cảm thấy chỉ đóng cửa chính lại thì mới có cảm giác an toàn.
Hàn Định Quốc: “Là tôi.”
Sở Thấm nghi hoặc, đi tới cửa để mở cửa ra: “Đội trưởng, ông có chuyện gì sao?
Điều càng khiến Sở Thấm thấy kỳ lạ chính là đội trưởng Hàn không có đi một người, đứng bên cạnh ông ấy còn cô con gái chín tuổi.
Nhưng suy nghĩ một chút thì nghĩ ra nga, lúc này trời đã dần tối, thậm chí còn phải thắp đèn lên. Một người đàn ông như đội trưởng Hàn đến nhà cô một mình thì không hay lắm, cho nên mang theo con gái út của ông ấy, Hàn Nguyên Anh theo.
Vì thế cô không mời đội trưởng đến nhà chính, mà mời đội trưởng ngồi trong đình. Tiếp theo đốt củi vào lò sưởi, nhiệt độ trong đình trong nháy mắt đã tăng lên vài độ.
“Chị Sở Thấm.” Hàn Nguyên Anh ngửa đầu cười cười.
Sở Thấm nói “Ừ” một tiếng, móc hạt hướng dương ra đưa cho cô bé.
Trong nhà cô không có nhiều loại hạt khác, nhưng hạt hướng dương lại rất nhiều.
Trồng hết đợt này đến đợt khác, hạt hướng dương xào xong bỏ trong tủ quầy đã được 25 cân.
Sở Thấm có ăn xả láng cũng không hết được.
Đội trưởng Hàn chắp tay sau lưng ngồi xuống: “Cô mua chút hạt dưa không dễ dàng, tự mình giữ đi.”
Sở Thấm thuận miệng nói: “Hạt dưa là tôi trồng.”
Chuyện này cũng không cần giấu diếm, tiện tay trồng mấy bụi cây hoa hướng dương ở góc vườn rau và góc sân, không tính là chuyện to tát, dù sao đây cũng không phải lương thực.
Nhưng cũng kỳ lạ, một thực vật nổi bật như hoa hướng dương, năm nay lúc cô trồng cũng không giấu giếm, nhưng cũng không có ai phát hiện.
Đội trưởng Hàn kinh ngạc chớp mắt, sau đó gật gật đầu.
Lúc Sở Thấm đến công xã trong huyện luôn thích tìm những thứ kỳ lạ cổ quái, người trong thôn đều biết.
Còn thích tìm người để đổi hạt giống, thậm chí còn tìm thôn Tịnh Thủy để đổi mấy túi nấm sợi nhưng mà nghe nói cô đã trồng trọt thất bại.
Ông ấy nghĩ chắc là Sở Thấm cũng chỉ trồng vài cây hoa hướng dương, nên thật sự không quá để ý.
Hôm nay là có việc thương lượng, đội trưởng Hàn không nhiều lời trong chuyện nhỏ nhặt này, thở dài một tiếng, rồi đi thẳng vào vấn đề khiến ông ấy rối rắm.
Sở Thấm: “...”
Cho dù là người cô ở trong bóng tối, cũng không che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đội trưởng Hàn đang nói cái gì?
Đang hỏi cô chuyện nhiệm vụ mùa đông năm nay thôn nên lựa chọn như thế nào sao?
Trời ạ, chuyện này có liên quan gì đến cô.
Đầu tiên Sở Thấm cảm thấy không tin nổi, ngay sau đó lại bị đội trưởng Hàn làm cho cảm động, thẹn thùng nói: “Sao ông lại hỏi tôi chuyện này, ông cũng thấy khó khăn thì đương nhiên tôi cũng không biết nên lựa chọn như thế nào rồi.”
Kỳ lạ làm sao.
Đội trưởng Hàn lơ đễnh, suy nghĩ hồi lâu rồi thăm dò: “Hay là... Cô ném xúc xắc thử xem?”
Sở Thấm: “...”
Hả? Khóe miệng của cô lập tức kéo thẳng, cái gì gọi là ném xúc xắc thử xem!
Làm sao, chẳng lẽ đội trưởng Hàn không phải bị chỉ số thông minh của cô thuyết phục, bởi vì trí tuệ của cô nên mới tới hỏi cô chuyện này sao?
Là bởi vì vận may của cô?
Sở Thấm bỗng có chút không vui, nghiêm mặt thẳng lưng nói: “Lời này của ông là có ý gì, chuyện lớn như vậy đương nhiên là phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao có thể dùng biện pháp ném xúc xắc kỳ lạ như vậy được.”
Đội trưởng Hàn thở dài, hỏi: “Vậy cô cảm thấy thôn chúng ta có nên tiếp nhận nhiệm vụ lò phân lân khử ô xy không?”
Sở Thấm thật sự rất hơi khó hiểu: “Ông không nhận cũng phải nhận thôi, dựa theo những gì ông vừa nói, rõ ràng công xã muốn thôn chúng ta và thôn Tịnh Thủy nhận nhiệm vụ này. Hiện tại trọng điểm của nhiệm vụ này không phải tập trung ở việc tiêu hao đất đai và nhân lực sao?”
Tay đội trưởng Hàn khựng lại, hình như đúng là vậy thật.
Sở Thấm lại nói: “Cho nên rối rắm nhiều như vậy làm gì, chỉ vì tranh giành với công xã sao, dù sao lại tranh không lại, vậy chẳng thà thoải mái đồng ý.”
Cô cảm thấy đội trưởng Hàn dường như có chút cảm xúc đánh cược ở bên trong.
“Vả lại, đào đập chứa nước không có tương lai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận