Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 244


Bốn sọt táo nằm kế bên, những vị trí còn lại đều là khoai lang, ngay cả dưới gầm giường cũng đầy khoai lang.
Sở Thấm đỡ trán.
Haizz! Hôm nay cô còn phải thu hoạch một đống khoai lang nữa, cô thật sự không biết để chúng ở đâu.
Ăn sáng xong, Sở Thấm lên núi.
Hôm nay cô cũng không đi chung với Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử, Sở Thấm chê hài người bọn họ làm việc chậm chạp.
Lúc ở trong núi, cô giống như cá gặp nước, nhất là cô đã tới núi Hồ Lô nhiều lần nên khá quen thuộc, bởi vậy cô không mất nhiều thời gian đã đi tới mảnh đất trồng khoai lang.
Mặc dù Sở Thấm không thích Hoàng Đậu Tử lắm nhưng cô phải thừa nhận, chỗ mà anh ta chọn rất tốt.
Khoai lang không hề bị lợn rừng và chuột núi ăn, cũng không bị ai phát hiện.
Hơn nữa, đất đai ở đây màu mỡ, bên cạnh có nguồn nước, tuy bọn họ chỉ bón phân tro vài lần nhưng khoai lang ở đây lại phát triển không thua kém gì khoai lang được gieo trồng cẩn thận trong thôn.
Sở Thấm nghĩ sản lượng khoai lang thu hoạch được ở đây còn nhiều hơn so với khoai lang trồng ở nhà cô, đất trồng khoai lang ở nhà cô thật sự quá cằn cỗi.
Lúc này trời đã sáng, ánh nắng chói chang.
Sở Thấm đứng trên tảng đá khổng lồ ngắm mặt trời đang mọc lên từ phía đối diện, cảm nhận những tia sáng ấm áp.
Sở Thấm hít sâu vài lần, ổn định lại hơi thở dồn dập đổ lẽo núi và khởi động cơ thể, sau đó cô bắt đầu đào khoái.
Một cuốc, hai cuốc...
Sau vài lần cuốc đất, dây khoai lang đầu tiên bị đào lên, Sở Thấm cười tươi tới mức lộ ra hàm răng trắng.
Cô dám chắc sản lượng sẽ rất tốt.
Sở Thấm chợt cảm thấy sức lực tăng lên gấp đôi, tốc độ đào đất cũng nhanh hơn, đến khi Hoàng Đậu Tử tới thì Sở Thấm đã đào công hai luống khoai.
Hoàng Đậu Tử giật mình: "Sao hôm nay cô lại tới sớm quá vậy?"
Sở Thấm khó hiểu: "Như vậy mà sớm?"
Chẳng lẽ không sớm? Ít nhất cô cũng đến sớm hơn nửa tiếng so với anh ta.
Hoàng Đậu Tử hoàn toàn tin tưởng lời của người trong thôn rằng Sở Thấm dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó và mạnh mẽ hơn trâu.
Cô chăm chỉ như vậy, Hoàng Đậu Tử thật sự không sánh kịp.
Cũng giống như học tập, điều khiến người ta bất lực nhất không phải là bạn cùng lớp học giỏi mà là bạn học không chỏ học giỏi mà còn cố gắng nhiều hơn bạn, như vậy bạn sẽ cảm thấy dù bản thân có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Hoàng Đậu Tử cũng không nói nhiều, sau khi nghỉ mệt chốc lát thì cầm cuốc lên, bắt đầu đào.
Sở Thấm: "..."
Sao cô lại cảm thấy ánh mắt Hoàng Đậu Tử nhìn mình cứ là lạ nhỉ?
Dù thế nào Sở Thấm cũng không thể ngờ được người trong thôn lại dùng gà, chó và trâu để so sánh với sức làm việc và thời gian ngủ nghỉ của mình.
Sở Thấm hào hứng đào khoai lang, từng củ khoai lang tươi mới được đào lên, chẳng những bề ngoài đẹp mà sản lượng cũng cao, làm sao không khiến người ta phấn khích được.
Mãi đến lúc cô đào xong bốn luống khoai, chuẩn bị đào luống thứ năm, Trương Phi Yến mới chậm rãi đi tới.
Trương Phi Yến chật vật leo lên núi, phần tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi, cô ấy đặt m.ô.n.g ngồi xuống dưới tàng cây, không ngừng thở hổn hển.
Sở Thấm buồn bực: "Cô bị sói rượt à?"
Nếu không sao lại mệt đến mức như vậy.
Trương Phi Yến lắc đầu không trả lời, sau khi ổn định lại, cô ấy mới nói: "Suýt chút nữa tôi đã rơi xuống vách núi mà chết."
Nói xong, Trương Phi Yến liên tục uống hai ngụm nước.
Sau đó cô ấy nói tiếp: "Không biết là ai đã tạo ra một con đường bên cạnh vách núi, tôi nghĩ đi theo con đường đó thì quãng đường sẽ gần hơn một chút, hơn nữa phương hướng cũng giống nhau nên không cần đi vòng, ai ngờ con đường đó lại khó đi như vậy! Tôi đã leo lên cao rồi, không còn cách nào lùi lại được. Chỉ một chút nữa là tôi đã mất mạng rồi đấy Sở Thấm!"
Nói tới cuối cùng, giọng nói của Trương Phi Yến mang theo tiếng nức nở.
Sở Thấm: "..."
Còn có thể là ai?
Là cô chứ ai, con đường nhỏ đó là do cô đi mà ra, đúng là có một đoạn phải leo lên vách đá.
Khoé miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, anh ta lén nhìn về phía Sở Thấm, thầm nghĩ chắc chắn chính cô là người tạo ra con đường đó.
Trương Phi Yến hơi ngốc nên không thể nghĩ ra, chẳng lẽ anh ta lại không nghĩ ra sao.
Suy cho cùng chỉ có ba người bọn họ đi tới chỗ này, trừ Sở Thấm ra thì còn có thể là ai nữa.
Trương Phi Yến nghỉ ngơi suốt nửa tiếng mới bắt đầu làm việc, Sở Thấm thầm nghĩ tốc độ của cô ấy như vậy chắc phải tới chạng vạng mới đào xong được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận