Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 502


Bởi vì cách nhau một nhà hai phòng, lúc đưa thịt lợn người ta sẽ trực tiếp dùng tiền để đổi.
Nhưng người ta cũng cảm ơn rồi, thời đại này nguyện ý bán cho bạn lương thực và thịt đều coi như là người cực kỳ tốt rồi.
Chú Sở vẫn chưa hổi thần lại, nhìn thấy thím Sở đột nhiên nhướng môi nở nụ cười: “Nói lời thừa thãi làm gì, đi ăn cơm đi.”
Nói xong thì cười ha ha, cầm chén đũa đi về phía người cửa: “Tôi nghĩ có lẽ phải đợi sau khi Sở Thấm lên tài xế, con bé dẫn ông theo học nghề, ông mới có thể làm tài xế để tôi cũng được ăn cơm của nhà nước.”
Nói xong, thoải mái ưu nhã mà rời đi.
Chú Sở: “…”
Lại nhắc đến việc này làm gì chứ.
Còn nữa, cái gì mà học nghề, ông là chú của con bé đấy nhé!
Chú Sở bị khiêu khích ý chí chiến đấu bỗng nhiên đứng lên, nhưng cảm nhận được sự đau buốt từ cánh tay, lại mất đi ý chí.
Suy nghĩ thì, phải, vẫn nên ăn cơm thôi.
Đây cũng coi như là bữa cơm tập thể cuối cùng rồi.
À, là bữa cuối cùng của năm nay, sau này đại khái có khả năng vẫn sẽ khởi động lại.
Mà lúc này Sở Thấm cũng đang trong căng tin, bưng một hộp cơm chuẩn bị chứa bữa cơm tập thể cuối cùng trong năm nay.
Cô có chút kích động, bữa cơm cuối cùng, thật sự là bữa cuối cùng rồi, ngày mai phải tự mình nấu rồi.
*
Chuyện buồn vui của nhân loại không tương thông.
Sở Thấm chúc mừng căng tin giải thể, mà trừ cô ra thì rất cả mọi người đều vì căng tin bị giải thể mà buồn bã.
Hôm sau, là một ngày âm u.
Bầu trời mờ mịt, không nhìn ra được dấu hiệu có tuyết rơi hoặc trời mưa.
Người già trong thôn nói, năm nay có lẽ còn có chút tuyết, chỉ là tuyết không nhiều mà thôi.
Sở Thấm ngày ngày trông ngóng tuyết rơi, nếu không có tuyết, cày bừa vụ xuân năm sau phải hoàn thành sớm rồi.
Bởi vì được rèm rơm che đậy, gian phòng đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn lửa chưa tắt trong lò sưởi.
Sở Thấm bởi vì chuyện hôm qua mà mệt mỏi, hôm nay vậy mà lại ngủ đến bảy giờ rưỡi mới tỉnh giấc.
Rời giường, đẩy cửa sổ ra.
Đập vào mắt là sự lạnh hanh, trong không khí lạnh dường như không có chút nước nào.
Không khí mùa đông vốn là khô ráo, năm nay khô lại càng khô, hun đến mức da người nứt nẻ, Sở Thấm mỗi ngày đều phải thoa dầu ngao.
Chỉ là dầu ngao cũng nhanh chóng hết, mấy ngày nay Sở Thấm đều đang suy nghĩ xem có cần dùng chút sáp ong còn dư lại trước đây để làm đồ bôi lên mặt không.
Sáp ong dư trong nhà còn rất nhiều, sáp ong đầu năm thu được cũng không bị Sở Thấm cầm đi để đổi rượu thuốc và trứng gà.
Sau khi có sáp ong cô lại tìm cậu út Dương đổi chút dầu chè, đến lúc đó dùng dầu chè sáp ong để bôi lên mặt, hiệu quả còn hơn cả dầu ngao.
Ánh sáng bên ngoài xuyên vào trong phòng, gió lạnh đồng thời len vào, xua tan đi sự ấm áp trong căn phòng không còn một chút nào.
Sở Thấm tuỳ tiện khoác một chiếc áo khác, không vội ra khỏi cửa, nhóm lửa trong lò sưởi lên.
Lò sưởi sát tường lại một lần nữa được nhóm lên, Sở Thấm lấy phích nước đang đặt trên bàn lên, mở phích nước nóng ra, đổ một ít nước ra ngoài.
Ngẩng đầu lên uống một ngụm nước, nhìn cái cốc mà hài lòng gật đầu.
Ừm, không tệ, vẫn còn chút hơi ấm.
Đây là phích nước nóng bằng vỏ tre, mức độ giữ nước ấm vẫn còn hơi kém, đêm một ngày trước thêm nước vào chỉ còn hai mươi ba mươi độ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đổ nước ấm vào trong chậu rửa mặt, sau đó tiện tay đặt chậu rửa mặt trên giá rửa mặt ngoài nhà chính ra ngoài cửa.
Nước ấm được đổ vào trong chậu rửa mặt, còn lại thì đổ vào cốc đánh răng.
Nghèo khó như cô, đến cốc đánh răng và cốc uống nước đều là cùng một cái, cũng là cốc tráng men được xã cung ứng khen thưởng.
Kem đánh răng và bàn chải đánh răng trong nhà Sở Thấm nhiều, ước chừng đủ để cho cô dùng đến sang năm.
Toàn bộ đều là cô lấy ra được từ trong hộp mù của hệ thống, mỗi lần Sở Thấm đánh răng đều nhe răng ra chà khoảng ba bốn phút.
Không xoa về màu cũ thì trong lòng sẽ khó chịu!
Soàn soạt soàn soạt trong miệng, chà sạch răng.
Lúc rửa mặt nước có hơi lạnh đi, nhưng không sao, Sở Thấm không cần nước lạnh.
Nước ấm vừa đủ cho cô rửa mặt đến thoải mái, nước sau khi tắm không thể tiếp tục tuỳ ý đổ vào trong khe nước bên cạnh, bởi vì lâu rồi không có mưa, trong núi có vài nơi lại một lần nữa không có nước.
Nước sông cũng hạ xuống như thế, thậm chí còn không so được với số nước từ đợt mưa kia.
Sở Thấm hắng giọng một cái, mắt nhìn ống nước tre vạc nước bên cạnh, đầu dòng nước ở nơi đó còn không bằng một nửa so với tháng trước, bây giờ một vạc đầy nước lại phải dùng trong thời gian dài rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận