Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 522


Tiếng gió cuồn cuộn bên tai không dứt, Sở Thấm bấm tay dự đoán, cảm thấy trận mưa này rất có khả năng sẽ rơi một cách đột ngột vào đêm nay hoặc sáng sớm ngày mai.
Địa thế nhà cô cao, không sợ bị ngập, mà sợ bị vùi lấp.
Sở Thấm thở dài, đóng cửa sổ lại thật chặt, trước khi đóng mà còn cố ý trông ra ngoài cửa sổ.
Ừm, những hạt bắp phơi mấy lần gần đây đã được thu lại toàn bộ, mà những giá gỗ không quá kiên cố kia cũng được Sở Thấm bỏ trong nhà chính, thậm chí còn gia cố mái tranh trên đỉnh cái đình.
Đêm nay chắc có thể ngủ ngon một giấc rồi nhỉ?
Sở Thấm chọc vào then cửa sổ nghe “lạch cạch” một tiếng, yên lòng nằm lên trên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Đương nhiên, lúc ngủ còn mơ thấy trúng xổ số nữa.
Lúc trước Sở Thấm là người hay hoài nghi, nhưng bây giờ đã khẳng định rồi. Khẳng định là những thứ rút ra được trong hệ thống hộp mù đối với những chuyện ở tương lai là có tính chỉ thị nhất định.
Ví dụ như nửa năm nay cô chỉ rút được vôi sống, đợi sau khi bước vào tháng ba, Sở Thấm càng rút được nhiều bao cát hơn.
Đúng vậy, là bao cát.
Lúc rút được vôi sống, Sở Thấm vẫn có chút nghi ngờ, trong lòng tự nhủ trò chơi này chẳng lẽ là hệ thống cho cô góp đủ số tiền sao?
Hay là cảm thấy hai năm nay cô nuôi gà rất nhiều, cho cô dùng để khử độc?
Mãi cho đến rút được bao cát, Sở Thấm mới hiểu ra, vôi sống đúng là để khử độc, nhưng đại khái là để khử độc sau cơn lũ rút.
Chính vì hai thứ đồ này, Sở Thấm mới hoàn toàn chắc chắn tiếp theo trời sẽ mưa như trút nước. Bằng không theo như lời nói không rõ ràng của Trương Phi Yến, cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.
Sở Thấm nghĩ đến đây, lập tức cam chịu mà ấn rút thưởng hộp mù.
Rút thưởng tháng của tháng này vẫn chưa rút, cô dùng chân nghĩ cũng biết rút thưởng tuần có lẽ là những thứ như vôi sống, bao cát, đặt hết niềm tin vào rút thưởng tháng. Lâu rồi chưa có được món đồ gì tốt, giờ cô rất cần thứ gì đó tốt để hồi máu.
Ấn vào, mở thưởng.
Hộp mù trong bảng mở ra:
[Chúc mừng người chơi, giành được lều chống mưa số một.]
Sở Thấm: “…”
Cô nuốt nước bọt, không khỏi trở nên lo lắng, trận mưa này rốt cuộc lớn thế nào, lại có thể khiến cho cô rút trúng lều vải chứ.
Sở Thấm trèo lên rồi ngồi xuống, lấy đèn pin từ trong ngắn kéo đầu giường ra, bỏ lều vải lên mặt đất, mở đèn pin ra nhìn cái lều này.
Lều vải màu đen, nhìn rất đơn sơ, hình như chỉ dùng khung sắt và vải bạt tạo thành.
Nhưng Sở Thấm xuống giường, rồi lại dựng lên xem thử thế nào, thầm cảm thấy đồ rút từ hệ thống rút thưởng tháng là thứ không thể nghi ngờ, rõ ràng là rất hữu dụng đó chứ.
Cô vô cùng hài lòng, thu lều lại.
Cái lều vải này có thể dùng, bởi vì hệ thống vô cùng chu đáo, cũng không sử dụng vật liệu vượt quá thời đại này, mà còn là vật liệu có thể mua được trên thị trường.
Cô lại tiện tay rút vài cái rút thưởng tuần.
[Chúc mừng người chơi, giành được bao cát ×2]
[Chúc mừng người chơi, giành được bao cát ×2]
[Chúc mừng người chơi…]
Sở Thấm rút liên tiếp bốn lần, cả bốn lần đều ra bao cát!
Cô trợn tròn mắt, tình huống kiểu này quả thực chưa từng nghe thấy, không phải một lần mà là bốn lần liên tục rút ra cùng một thứ!
Vậy rốt cuộc trận mưa lần này sẽ lớn thế nào chứ?
Cô lập tức bối rối, lại quay về giường đi ngủ.
Mặc kệ nó có lớn đến đâu, cô cũng không ngăn cản được, chi bằng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cơn mưa sắp đến này.

Nửa đêm, gió lớn liên tục thổi đến.
Cho tới bây giờ, dù là ai cũng nhìn ra điều bất thường của đêm nay.
Đội trưởng Hàn bị làm ồn đến mức không ngủ được, trong lòng có hơi âu sầu, lấy cái ghế ra ngồi ở dưới mái hiên trước nhà chính.
Lúc gần đến hai giờ sáng, cuối cùng giọt mưa đầu tiên trong nửa năm nay ở thôn Cao Thụ cũng rơi xuống.
“Lách tách…”
Đội trưởng Hàn mơ mơ màng màng bỗng dưng bừng tỉnh, ngồi thẳng lưng, trợn tròn mắt, khí huyết toàn thân dường như ngưng tụ, hết sức chăm chú nghe tiếng động xung quanh.
Lại một tiếng: “Lách tách…”
Đôi mắt ông ấy lập tức tràn ngập nước mắt, hai hàng nước mắt vui mừng từ trong hốc mắt rơi xuống.
Chìa tay ra, cảm nhận một lúc.
Nước mưa đã lâu không gặp rơi trên lòng bàn tay, hoàn toàn không cảm thấy mưa đêm lạnh buốt, mà chỉ cảm thấy hơi nóng tuôn trào.
“Trời… Mưa… Rồi!”
Bỗng dưng ông ấy đứng dậy hét lớn.
Nước mắt đội trưởng Hàn chảy càng lúc càng nhiều, chỉ trong mấy giây nước mắt đã bao trùm lấy gương mặt thô ráp. Lại cắn chặt môi, cắn một cách điên cuồng đến mức run rẩy.
Ông trời ơi, cuối cùng cũng mưa rồi.
Nếu còn không mưa, không phải sẽ bị đói c.h.ế.t thì là khát c.h.ế.t đó.
Đương nhiên điểm mấu chốt không phải là có khát hay không, mà là trồng lương thực!
Vụ xuân đã qua, không thu hoạch được gì cả.
Nhưng vụ hè vẫn chưa qua, nhân lúc có mưa đến thì phải mau trồng một đợt, cũng may mùa thu đã thu được chút lương thực để lấp bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận