Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 126


Lần trước hai mẹ con nhà họ Hồ bị cô làm cho sợ đến mức không dám lại gần nữa, cô cũng không lan truyền danh tiếng dữ tợn của mình, thấy hơi đáng tiếc.
Lần này phải truyền đi, càng dữ càng tốt, sau này không ai dám gây sự với cô nữa.
Sở Thấm đã hạ quyết tâm trong lòng, thế là ánh mắt nhìn hai anh em lập tức tràn ngập vẻ xấu xa.
Châu Thông và Châu Minh run lên, nếu không phải cả người Châu Thông như nhũn ra không đứng lên nỗi và trong miệng Châu Minh có một cây gậy thì hai người bọn họ sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Khoảng năm sáu phút sau, Hàn Định Quốc và bí thư chi bộ của thôn vội vã đến nhà của Sở Thấm, theo sau là rất nhiều người trong thôn.
Lúc này Sở Thấm đã thắp đèn dầu, khi bọn họ đi vào nhìn thấy hai người bị trói ở cột nhà chính.
"Xảy ra chuyện gì đây?" Bí thư chi bộ của thôn vội vàng hỏi.
Trên mặt Sở Thấm đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, cô chỉ vào hai người bọn họ nói: "Tối nay hai người này đến nhà cháu ăn trộm, nhưng may thay Tiểu Bạch của cháu nhạy bén nghe thấy động tĩnh đánh thức cháu dậy. Lúc cháu nghe thấy tiếng động đã trốn sau bụi đất, cứ nghĩ là tường nhà cháu quá cao bọn họ không vào được, ai ngờ bọn họ còn mang theo cái thang!"
Cô vừa nói vừa chỉ vào cái thang đang dựa trên tường: "Nhìn cái thang gỗ này đi, trên đó có ghi ba chữ Châu Tam Hổ nữa."
Mọi người vội vàng chạy tới nhìn, mà hai anh em nhà họ Châu đã hoàn toàn tan vỡ trong lòng.
Việc hai anh em bị bắt là chứng cứ, nhưng vẫn có thể ngụy biện.
Còn cái thang đã là bằng chứng quyết định rồi!
Ngày nay hầu hết thang của mọi người đều dùng mực đen viết lên tên mình, bởi vì đôi khi trong thôn muốn dùng đến cái thang, cho nên lúc trả lại dễ bị nhầm lẫn, cũng giống như viết tên ở đáy bát.
Châu Tam Hổ là cha của cặp song sinh nhà họ Châu, mà toàn bộ xã Dương Tử Câu chỉ có một người tên là Châu Tam Hổ.
Bí thư chi bộ của thôn nhìn xong thì giận dữ chỉ vào hai người bọn họ: "Gia đình các cậu thiếu đồ ăn, nghèo đến mức đói meo rồi sao? Muốn tới thôn chúng tôi để trộm đồ, đồ không có lương tâm, còn không biết nghĩ cho chị của các cậu."
Làm ra chuyện này, chị gái của bọn họ phải nhìn mặt người khác trong thôn như thế nào đây.
Sở Thấm là ai? Là một cô gái mồ côi cha mẹ đã chết, một kẻ ngoài thôn như vậy mà cũng dám ăn hiếp, thôn bọn họ không xử lí nghiêm khắc cũng không được.
Vợ chồng Châu Liên đã đến xã xem phim, nhưng cha mẹ chồng Châu Liên không đi, lúc này bọn họ đúng lúc đi đến, nghe thấy lời này xấu hổ đến mức muốn ngất đi.
"Nói đi!" Bí thư chi bộ của thôn gào lên.
"Hu hu hu..."
Hai anh em không nói được gì, nước mắt cứ liên tục tuôn rơi.
Mọi người: "..."
Đúng rồi, một người bị đút một đống rơm trong miệng, miệng người kia thì bị đút khúc gỗ tròn, trước tiên phải để cho họ có cơ hội nói đã.
Sở Thấm rút rơm và gậy ra, ném sang một bên trong sự chán ghét: "Nói đi, tại sao các anh lại muốn đến trộm nhà tôi trong khi tôi không ở nhà?"
Châu Minh vẫn muốn vùng vẫy giãy chết, nhưng Châu Thông, người sau khi suýt chút nữa bị d.a.o heo g.i.ế.c c.ắ.t c.ổ bèn run rẩy nhận tội: "Tôi, tôi còn tưởng cô đến thôn Tịnh Thủy."
Sở Thấm chợt hiểu ra, cô còn tưởng hai người này cho rằng cô sẽ đi xem phim, nhưng vừa rồi nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng.
Cô không ngồi trong xe lừa, hơn nữa bọn họ cũng không thể nghe ngóng chuyện này một cách tường tận.
Mà chính cô chỉ tạm thời nói với thím Sở muốn đi thôn Tịnh Thuỷ, cũng bởi vì có việc...
Lúc này có người nói: "Thảo nào, chắc là lúc chiều hôm nay thím Sở buột miệng nói ra Sở Thấm muốn đi đến nhà cậu út, hai tên trộm các người đã để ý rồi."
Châu Minh nhắm mắt lại, muốn nói mình đang ở cửa thôn, là do Sở Thấm kéo anh ta đến đây, nhưng dù sao cũng đã bị lôi đến đây rồi, điều mọi người nhìn thấy chính là tên trộm bị bắt, nên chỉ có thể cùng với Châu Thông khóc lóc cầu xin tha thứ.
Sở Thấm lạnh lùng hậm hừ một cái rồi nói tiếp: "May mà tôi đã chuẩn bị tốt, cho dù bọn họ không rơi xuống hố tôi đào cũng vô tình ngã gãy tay, một người cho thêm mấy cây gậy, lấy dây thừng trói lại, vẫn chưa kịp làm gì."
Bị ngã gãy tay...
Mọi người không khỏi nhìn sang, quả nhiên tay của hai anh em không có sức rủ xuống.
Rất nhiều người nuốt nước bọt, đây có phải là vô tình té ngã không? Đến gãy cả hai cánh tay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận